Xuyên thành dì của pháo hôi thiên tài

Chương 107



Bà nội Hạ mỉm cười hiền lành, bảo Hạ Miên và Tiểu Phong ngồi xuống cái bàn đã lau dọn xong ở bên cạnh.

Không lâu sau bác gái Cả đã bưng đồ ăn vào, ánh mắt của Tiểu Phong lập tức bị hấp dẫn, hiển nhiên cậu nhóc này đã bị món mì thịt thái của bác gái Cả chinh phục.

Lúc trước say xe, ăn bất kể thứ gì cũng không nuốt nổi, lúc này cậu bé lại trông mong mà nhìn chằm chằm.

Thấy cậu bé thèm ăn, bác gái Cả cũng vui vẻ. Bà ấy lấy ra một cái bát mới in hình vịt Donald: “Đây là bát mới mà cậu Cả chuẩn bị cho cháu đấy, sau này nó chính là bát ăn riêng của Tiểu Phong nhà chúng ta.”

Tiểu Phong nghe nói là của mình, thì sờ chiếc bát, vui vẻ lắc lư chân nhỏ.

Hạ Miên cũng rất đói bụng nên vùi đầu ra sức ăn với Tiểu Phong, nhiều ngày lo lắng mệt mỏi như vậy, sau khi ăn vào một miếng mì thịt thái cô lại cảm thấy kiên định bất ngờ.

Bà nội Hạ ngồi bên cạnh nói: “Thấy các cháu ăn ngon như vậy, bà cũng thấy đói bụng, mì thịt thái của Hương Nga mãi mãi ăn không chán.”

Hạ Xuyên vén mành đi vào, bưng một cái bát, cười như không cười nói: “Biết chắc chắn bà cũng muốn ăn, nên nấu cả cho bà rồi.”

Bà nội Hạ cười: “Hương Nga đúng là chu đáo.”

Hạ Xuyên âm thầm bĩu môi.

Sau khi ăn xong, vừa thả lỏng tinh thần, Tiểu Phong đã mệt mỏi rã rời, Hạ Miên ôm cậu bé ngủ, sau đó bế cậu bé vào phòng trong, rồi đóng cửa lại.

Sau đó, cô mới bàn bạc chuyện chính với bác Cả Hạ và mọi người.

Hạ Miên kể lại chuyện đã xảy ra, tất nhiên đã nói giảm nói tránh nguy hiểm lúc hỏa hoạn, dù vậy, người lớn có mặt ở đây vẫn lộ ra vẻ mặt nghĩ mà sợ.

Đợi đến khi nghe được cảnh sát hình sự suy đoán ra động cơ g.i.ế.c người của Trương Khải Minh, sự sợ hãi trong lòng mọi người lại chuyển thành phẫn nộ và oán hận.

“Sao lại có tên súc sinh như vậy chứ!” Hạ Xuyên cả giận mắng: “Tên đó đáng c.h.é.m nghìn đao, lần trước đánh đúng là quá nhẹ rồi.”

Bác Cả Hạ lại nói: “Bác sĩ Ninh - Người đã cứu các cháu đó, hôm nào chúng ta tự mình đi cảm ơn người ta nhé.”

Vân Chi

Chú Hai Hạ mở miệng: “Căn nhà kia...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Chuyện cảm ơn bác sĩ Ninh thì nói sau đi ạ.” Hạ Miên không muốn nghe chú Hai Ha nói chuyện, trực tiếp cắt ngang lời ông ta. Cô nói ra kế hoạch lần trở về này của mình: “Cháu định chuyển phần mộ của chị cháu về đây, sau này Tiểu Phong sẽ không cần sang bên đó cúng bái nữa.”

Chú Hai Hạ nghe vậy thì không quan tâm tới tiền và nhà ở nữa, mà nhíu mày nói: “Hạ Xuân đã gả cho người ta, lại c.h.ế.t đột tử, không thể nhập vào phần mộ tổ tiên!”

Bà nội Hạ cũng nói: “Người c.h.ế.t đột tử nhập vào phần mộ tổ tiên sẽ ảnh hưởng đến phong thủy của nhà chúng ta, không tốt cho đời trước và đời sau.”

Bác Cả Hạ lại hiểu được ý của Hạ Miên: “Không thể nhập vào phần mộ tổ tiên, nhưng có thể mua cho con bé một miếng đất.”

Hạ Miên không quan tâm có nhập vào phần mộ tổ tiên hay không, chỉ cần không ở nhà họ Trương là được.

Chú Hai Hạ trợn mắt: “Mua một mảnh đất cũng mất mấy trăm đồng, ai bỏ tiền ra?”

Hạ Miên không rảnh cãi cọ với bọn họ: “Cháu sẽ trả tất cả chi phí, nhưng mà lễ nghi cần thiết gì đó thì cháu không hiểu lắm, phải làm phiền bác Cả và chú Hai rồi.”

Chú Hai Hạ lộ vẻ đau lòng: “Chuyện này không có hai ngàn thì không xong được…”

“Hay là cháu cứ đưa tiền cho chú đi, chú tìm người xử lý giúp cháu, ít nhất cũng tiết kiệm được mấy trăm đồng.”

Hạ Miên không nhìn ông ta, mà nói với bác Cả Hạ: “Chuyện này còn phải làm phiền bác.”

Chú Hai Hạ hét lên: “Miên Miên, cháu làm sao vậy? Chú là chú ruột của cháu, chuyện này phải giao cho chú làm mới đúng, cháu giao cho bác Cả là sao? Cháu làm vậy người ngoài sẽ chê cười đấy.”

Hạ Miên thật sự ghét ông ta ồn ào, đang định lên tiếng, thì nghe thấy ột giọng nữ anh đá truyền tới: “Anh còn sợ người ta chê cười à?”

Sắc mặt của chú Hai Hạ và bà nội Hạ đều thay đổi, bác Cả Hạ và bác gái Cả lại rất vui mừng, vội vàng ra ngoài tiếp đón.

Bác gái Cả nói: “Văn Nguyệt, sao em lại về chơi thế?”

Người đi vào là một người phụ nữ mảnh khảnh, dáng vẻ gió bụi mệt mỏi, hơi tiều tụy, khuôn mặt vừa nhìn đã thấy rất giống bà nội Hạ khi còn trẻ, nhưng mà bà nội Hạ đẹp kiểu nhã nhặn, còn đối phương thì đẹp kiểu loá mắt, vừa nhìn đã biết là người khôn khéo, đanh đá.

Hạ Miên cũng hơi bất ngờ, cô đứng dậy chào: “Cháu chào cô Hai.”

Nhìn thấy Hạ Miên, cô Hai Hạ lập tức ôm cổ cô khóc: “Miên Miên, đứa trẻ đáng thương của cô... Cháu chịu khổ rồi...”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com