Xuyên thành dì của pháo hôi thiên tài

Chương 106



Hai ngày nay, Tiểu Phong cũng biết dì rất để ý đến vấn đề tóc tai, nghe thấy bác Cả Hạ hỏi như vậy, cậu bé vội vàng dùng bàn tay nhỏ bé vỗ về Hạ Miên để an ủi.

Hạ Miên biết bác Cả Hạ thật sự lo lắng, nên đáp lại: “Không sao ạ, chỉ cháy tóc thôi.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Bác Cả Hạ nhẹ nhàng thở ra, nói: “Chỉ cháy tóc thôi, vậy còn có thể mọc lại, nếu da đầu bị cháy mới phiền phức.”

Sau đó ông ấy lại kiểm tra Tiểu Phong từ đầu đến chân: “Tiểu Phong sợ lắm nhỉ.” Sau khi chắc chắn cậu bé không sao cả, ông ấy mới thở phào nhẹ nhõm: “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi, ông trời phù hộ.”

Trong giọng nói tràn đầy cảm xúc nghĩ mà sợ.

Chú Hai Hạ ở phía sau cũng chen lên: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Chuyện Hạ Xuân bị Trương Khải Minh hại c.h.ế.t là thật sao? Cậu ta còn định g.i.ế.c cả các cháu à?”

Chuyện Trương Khải Minh có khả năng đã mưu sát Hạ Xuân, còn có ý định g.i.ế.c c.h.ế.t Hạ Miên và Tiểu Phong cần phải thông báo cho người nhà họ Hạ, bởi vì Hạ Miên vẫn là trẻ vị thành niên, hai người thân gần nhất của cô chính là bà nội Hạ và chú Hai Hạ.

Bà nội Hạ lớn tuổi rồi không quản được chuyện này, cho nên là chú Hai Hạ là người biết đầu tiên.

Lúc ông ta mở miệng, Hạ Miên vội vàng bịt tai Tiểu Phong lại: “Chú Hai, có việc gì thì về nhà rồi nói sau.”

Chú Hai Hạ thở dài não nề, thương tiếc nhìn Tiểu Phong: “Đứa bé đáng thương.”

Cuối cùng cũng nói được một câu tiếng người.

Nhưng mà Hạ Miên vừa mới bế Tiểu Phong ngồi lên chiếc xe Hạ Xuyên lái đến, chú Hai Hạ đã không nhịn được hỏi: “Trương Khải Minh làm ra loại chuyện này, còn cầm bốn vạn tiền bồi thường, số tiền này sẽ trả lại cho chúng ta chứ?”

“Còn cả căn nhà ở thành phố kia nữa, sẽ xử lý thế nào? Chắc là của Tiểu Phong nhỉ? Liệu người nhà họ Trương có cướp được không? Cháu đã hỏi nhà máy xem bọn họ sẽ sắp xếp thế nào chưa?”

“Thừa Diệu!” Bác Cả Hạ tức giận nói: “Bọn trẻ vừa mới về, để chúng nó nghỉ ngơi một lát trước cũng không được sao?”

Hạ Xuyên cũng chán ghét vì ông ta quá phiền, nên trực tiếp lái xe đưa Hạ Miên và Tiểu Phong về trước.

Chú Hai Hạ không bằng lòng ngậm miệng, nhưng mà gặp phải chuyện liên quan đến tiền bạc, từ trước đến nay ông ta luôn thiếu kiên nhẫn. Một lúc sau ông ta không nhịn được lại hỏi bác Cả Hạ: “Chuyện Tiểu Phong phải làm sao bây giờ? Đứa trẻ đó còn nhỏ như vậy, ai nuôi nó? Nếu chúng ta nuôi thì phải có phí nuôi nấng chứ?”

Hạ Hà bực mình nói: “Trương Khải Minh sắp bị xử b.ắ.n rồi, chú định tìm ai đòi tiền nuôi dưỡng?”

Chú Hai Hạ nói: “Trương Khải Minh c.h.ế.t rồi, không phải vẫn còn bà nội nó sao? Tiểu Phong không phải cháu trai bà ta chắc?”

Nghĩ đến gì đó, chú Hai Hạ gấp đến độ vỗ tay: “Ấy, chuyện này còn không thể không vội, chẳng phải vợ sau của cậu ta còn có một đứa con trai à? Người nhà họ Hoàng kia cũng là loại thấy tiền là sáng mắt, cẩn thận bị bọn họ cướp mất căn nhà.”

Hạ Hà nghe xong lời này thì cười nhạo một tiếng, ông ta còn thể diện nói người khác thấy tiền sáng mắt à.

Hạ Miên nghĩ thôi cũng biết chú Hai Hạ ở đằng sau sẽ nói những gì, nhưng mà cô không có tinh thần để ý đến ông ta, tiếp theo cô vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Loại người như chú Hai Hạ, đến lúc đó cứ đánh một trận là không vấn đề gì.

Nhưng mà cô không ngờ, không cần cô ra tay, khắc tinh của chú Hai Hạ đã xuất hiện.

Hạ Xuyên đưa bọn họ về thẳng nhà bác Cả Hạ, bác gái Cả vẫn đang chờ đợi.

Vân Chi

Nhìn thấy Hạ Miên và Tiểu Phong, hốc mắt bà ấy lập tức đỏ lên. Bà ấy lau nước mắt nói: “Về rồi à? Chắc mệt lắm rồi nhỉ, mì thịt thái đã nấu xong rồi, để bác mang lên luôn cho các cháu, các cháu vào nhà trước đi.”

Rèm cửa của phòng khách vén lên, một bà cụ trắng nõn cao gầy đi tới, mặc dù trên mặt đã có nếp nhăn, nhưng vẫn có thể nhìn thấy phong thái của hoa khôi huyện Minh Khê khi còn trẻ.

Là bà nội Hạ.

Bà đã hơn bảy mươi tuổi, đứng cùng một chỗ với bác gái Cả lại giống như người cùng thế hệ.

Bà ấy cũng đỏ mắt, rõ ràng đã khóc, nhìn thấy Hạ Miên và Tiểu Phong, bà ấy lại dùng khăn tay lau khóe mắt nói: “Bé ngoan, mau vào nhà trước đi.”

Lúc Hạ Miên bế Tiểu Phong đi ngang qua bà ấy, bà ấy vươn tay muốn sờ cậu nhóc: “Tiểu Phong đã lớn như vậy rồi à.”

Tiểu Phong hơi sợ người lạ, vội ôm chặt cổ Hạ Miên.

Cũng không thể trách Tiểu Phong xa cách được, đến cả Hạ Miên, nhìn thấy bà ấy còn có chút lạ lẫm nữa là. Trong trí nhớ của nguyên chủ, từ sau khi cha Hạ qua đời, cô cũng rất ít khi gặp được bà nội Hạ.

Lúc cha Hạ còn sống, ấn tượng của Hạ Miên về bà nội cũng không được tốt lắm. Bà ấy không phải mẹ chồng độc ác, nhưng mà chỉ đối xử tốt với bản thân.

Mỗi ngày muốn ăn gì, mặc gì đều trực tiếp đi mua, không đủ tiền thì nợ, sau đó bảo cha Hạ đi trả tiền, cũng không quan tâm trong nhà có túng thiếu hay không.

Ngay cả trong hai năm cha Hạ bị bệnh, người nhà họ Hạ đều ăn trấu ăn cỏ, bà ấy vẫn không sửa cái tính ấy.

Hạ Miên nghi ngờ tính keo kiệt của chú Hai Hạ là do lúc còn nhỏ bị bà nội Hạ đối xử quá khắt khe tạo thành.

Sau đó cha Hạ qua đời, bà nội Hạ nên sang sống cùng chú Hai Hạ, nhưng mà với cái đức hạnh của chú Hai Hạ, bà nội Hạ biết chắc chắn chú Hai Hạ sẽ không nuông chiều bà ấy.

Nên bà ấy không oán hận, cũng không tranh cãi ầm ĩ, mà trực tiếp ra ngoài tìm một người bạn già sống những ngày tháng tốt đẹp.

Mấy năm sau, khi người bạn già thứ nhất qua đời, bà ấy lại đi tìm người thứ hai.

Người bạn già thứ hai ở huyện bên cạnh, qua lại cần một chút thời gian, cho nên hai lần trước, lúc Hạ Miên về đều không gặp được bà ấy.

Nhưng mà không quan tâm bà nội Hạ ích kỷ hay thích hưởng thụ, chỉ cần không chọc đến cô và Tiểu Phong, Hạ Miên sẽ coi như bà ấy như một bà cụ xa lạ.

Bà cụ cũng không để ý thái độ trốn tránh của Tiểu Phong, chỉ thở dài nói: “Bà là cụ nội của cháu.”

Cảm nhận được cái vỗ lưng an ủi của Hạ Miên, Tiểu Phong ló đầu ra, nhỏ giọng chào: “Cụ nội.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com