Hạ Miên được ôm vào lồng n.g.ự.c không tính là dày rộng của Hạ Văn Nguyệt, cảm nhận được cảm xúc đau lòng thật sự, giống như coi cô là một đứa trẻ vậy, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên cảm xúc tủi thân: “Cô Hai.”
“Không sao, không sao, cô Hai ở đây rồi.” Hạ Văn Nguyệt vừa khóc vừa vỗ lưng Hạ Miên nói: “Chuyện này cứ giao cho cô, cháu vẫn là một đứa trẻ, chỉ cần học hành chăm chỉ là được.”
Sau đó, ánh mắt nhìn qua đầu Hạ Miên, bà ấy không nhịn được lại khóc hu hu: “Ôi chao, tóc cũng không còn nữa rồi... Đứa trẻ đáng thương này khổ quá đi mất… Anh chị ơi, sao anh chị lại nhẫn tâm bỏ các cháu mà đi như vậy...”
Bác gái Cả nhanh mồm nhanh miệng khuyên nhủ Hạ Văn Nguyệt. Hạ Văn Nguyệt nín khóc, lại bắt đầu mắng chửi Trương Khải Minh: “Tên khốn nạn kia, lột da rút gân cũng không hả giận! Mau đón Xuân Xuân về thôi!”
Từ lúc cô Hai Hạ đến, chú Hai Hạ lập tức tự giác rụt vào một góc, từ đầu đến cuối đều không nói lời nào.
Hạ Văn Nguyệt vừa đến, dường như đám yêu ma quỷ quái muốn gây sự đều trốn biệt tăm, mọi chuyện sau đó diễn ra rất xuôn xẻ, nhanh chóng.
Vân Chi
Nghi thức mai táng bên nhà họ Hạ thì dễ nói, việc tương đối phiền phức là việc đưa hài cốt của Hạ Xuân từ nhà họ Trương ở núi Đại Lương trở về đây.
“Sợ là bên nhà họ Trương sẽ không đồng ý.” Bà nội Hạ nói nhỏ: “Nếu tên họ Trương kia bị b.ắ.n chết, chắc chắn cô vợ sau của cậu ta sẽ đi bước nữa, chúng ta đón Xuân Xuân về rồi, sau này mộ của tên họ Trương kia sẽ là phần mộ cô độc.”
Chú Hai Hạ tiếp lời: “Phải đấy, nếu chúng ta đón Xuân Xuân về, bọn họ còn phải bỏ ra một số tiền để làm âm hôn, chắc chắn bọn họ sẽ không đồng ý.”
Hạ Miên thật sự bội phục chú Hai Hạ làm việc gì cũng có thể kéo tiền bạc vào.
Hạ Văn Nguyệt trực tiếp “xí” một tiếng, mặc dù không tranh cãi thẳng thừng với bà nội Hạ, ngoài miệng lại không khách sáo gì: “Loại súc sinh đó có được nấm mồ chôn thân đã không tệ rồi, mộ cô độc thì sao chứ? Thằng đấy phải xuống địa ngục mới đúng! Chúng ta không nghiền xương nó thành tro đã là dễ tính với nó rồi!”
“Sợ phiên phức, sợ phí tiền thì không cần mọi người nhúng tay vào chuyện này nữa!” Hạ Văn Nguyệt cả giận, nói: “Chuyện này cứ để đấy cho tôi, xem tôi có thể mang Xuân Xuân về không! Hừ, tội phạm g.i.ế.c người biến thái còn đòi giữ thể diện…”
Chú Hai Hạ và bà nội Hạ lập tức ngậm miệng lại.
Hạ Văn Nguyệt không để ý đến bọn họ nữa mà quay sang nói với Hạ Miên: “Miên Miên, cháu yên tâm, chuyện này cứ để cô Hai đi tìm nhà họ Trương bọn họ, đảm bảo sẽ đón được chị cháu về nhà...”
Nói đến đây bà ấy không nhịn được lại khóc tiếp: “Xuân Xuân đáng thương của cô ơi, sinh viên của nhà họ Hạ chúng ta đó, đứa trẻ giỏi giang như vậy, thế mà...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bà ấy khóc rất có sức cảm hóa, mọi người trong phòng cũng đỏ mắt theo, bác gái Cả không nhịn được lau nước mắt, đều là người thân nhìn Hạ Xuân từ nhỏ tới lớn, bỗng nhiên nghe nói đứa trẻ ấy bị hại chết, sao có thể không buồn được?
Mãi cho đến khi Tiểu Phong thức dậy, Hạ Văn Nguyệt mới thôi khóc, Hạ Miên bế Tiểu Phong ra, Hạ Văn Nguyệt nhìn thấy cậu bé lại không nhịn được đỏ vành mắt. Bà ấy vội vàng lục ra mấy món đồ chơi nhỏ bằng gỗ và bằng mây tre đan đưa cho cậu bé: “Bà Hai không có thứ gì cho cháu, cháu cầm mấy cái này chơi trước đi.”
Tiểu Phong tựa vào lòng Hạ Miên, tay nhỏ cầm lấy mấy món đồ chơi mà anh em họ thuờng xuyên chơi đùa trong trí nhớ lúc nhỏ, hé miệng nói: “Cảm ơn bà Hai.”
Hạ Văn Nguyệt lại xoay lưng lén lau nước mắt.
Một người thích khóc như cơ thể được làm ra nước lại khiến bọn họ có cảm giác an toàn rất lớn, Hạ Miên cảm thấy như có thêm một bầu trời trên đầu mình, khiến cô hoàn toàn không cần bận tâm suy nghĩ bất kỳ chuyện gì nữa.
Từ nhà bác Cả Hạ về nhà họ Hạ, Hạ Văn Nguyệt không nghỉ ngơi phút nào mà lập tức xắn tay áo lên, cầm chổi bắt đầu quét dọn từ trong ra ngoài.
Hạ Miên muốn làm giúp lại bị bà ấy đẩy ra: “Ôi chao, cháu của cô ơi, cháu cứ chăm sóc tốt cho Tiểu Phong là được, đừng để ý đến những chuyện khác.”
“Không phải cháu sắp khai giảng rồi à? Học hành đi, học tập chăm chỉ vào, cô Hai chỉ có chút khả năng ấy thôi, chỉ cần cháu thi đỗ được vào trường học tốt là cô Hai vui mừng rồi.”
Sau đó, chỉ trong một đêm hai gian phòng của nhà họ Hạ đã sáng sủa sạch sẽ, lò đất bệ bếp đều được dọn dẹp ngăn nắp sạch sẽ.
Ngày hôm sau, Hạ Miên và Tiểu Phong tỉnh dậy đã có cháo gạo kê và bánh nướng áp chảo ăn.
Một đứa bé hướng nội như Tiểu Phong, ngày hôm sau đã dám đi theo sau Hạ Văn Nguyệt rồi.
Mỗi khi nhìn thấy cậu bé, Hạ Văn Nguyệt đều mỉm cười xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu: “Sao cục cưng nhà chúng ta lại ngoan như vậy chứ.”
Mỗi lần như vậy, Tiểu Phong sẽ há miệng cười.
Chỉ nhìn như thế, thật sự rất khó tưởng tượng được Hạ Văn Nguyệt là một người phụ nữ mệnh khổ.
Hạ Miên nhìn bóng lưng bà ấy, trong lòng có một vài ý tưởng.