Ninh Thiều Bạch không chọc cô nữa, mà nói sang chuyện chính sự: “Cô định thế nào? Còn tới thành phố Yến không?”
Tiểu Phong lập tức nhìn về phía Hạ Miên, Hạ Miên xoa đầu cậu bé: “Đi chứ.”
Cô vẫn không định quay về huyện Minh Khê như cũ, nơi đó quá nhỏ, so với thành phố Minh cũng không hơn không kém, hơn nữa, mặc dù nơi này không còn Trương Khải Minh, nhưng vẫn là nơi Hạ Xuân qua đời.
Huống hồ, không thể phí phạm thiên phú của Tiểu Phong, cô muốn dốc hết khả năng để cậu bé tỏa sáng rực rỡ trong thế giới này.
Sâm Sâm lập tức vui mừng: “Em trai Tiểu Phong, em sẽ về thành phố Yến với bọn anh à?”
Đôi mắt của Tiểu Phong cong lên, vui vẻ gật đầu, mái tóc mềm mại cọ qua hai má Hạ Miên.
Hạ Miên mỉm cười, xoa lưng cậu bé.
“Có điều, chúng tôi phải về quê một chuyến trước đã.” Hạ Miên nói với Ninh Thiều Bạch: “Cần mời người lớn trong nhà tới giải quyết một số chuyện tiếp theo.”
Một là chuyện căn nhà ở khu tập thể Hoa Cương, nhà máy nghe nói tình hình, đã đồng ý đợi xong chuyện của Trương Khải Minh, sẽ chuyển căn nhà kia qua cho Tiểu Phong.
Vân Chi
Nhưng mà, Hạ Miên định sau khi nhận được sẽ bán nó đi, chỉ vì căn nhà này Trương Khải Minh mới nổi lên sát tâm với Hạ Xuân.
Hơn nữa, mặc dù căn nhà được mua bằng tiền bồi thường của Hạ Xuân, nhưng người sống trong đó từ trước đến nay đều là hai tên súc sinh kia, cô không thích căn nhà đó chút nào.
Những việc này đều cần người lớn trong nhà đứng ra giải quyết, dù sao Hạ Miên cũng chỉ là trẻ vị thành niên.
Còn nhà họ Trương bên kia nữa, Hạ Miên định chuyển mộ của Hạ Xuân về huyện Minh Khê, thật sự không phải cô mê tín, nhưng mà Hạ Miên rất ghê tởm nhà họ Trương, như vậy sau này Tiểu Phong về cúng bái cũng không cần sang bên đó.
“Còn nửa tháng nữa là tới ngày khai giảng rồi, có thể làm xong chuyện không?” Ninh Thiều Bạch hỏi: “Thành tích cô thế nào? Định học trường ra sao?”
“Tôi định nghỉ tạm nửa năm.” Hạ Miên nói: “Thứ nhất, đợi chuyện bên này giải quyết xong nhanh nhất cũng phải mất nửa tháng, thứ hai tới thành phố Yến rồi còn phải sắp xếp vấn đề ăn ở, lát nữa tôi sẽ đi tìm chị Ninh, khả năng phải nhờ chị ấy giúp đỡ.”
Ninh Thiều Bạch nói: “Cứ nói thẳng với tôi đi.”
Trong mắt Hạ Miên lộ vẻ nghi hoặc.
“Tôi cũng phải về thành phố Yến.” Ninh Thiều Bạch nói.
“Sao đột ngột vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Chuyện của Sâm Sâm đã điều tra xong rồi.” Ninh Thiều Bạch không nhiều lời.
Hạ Miên cũng hiểu ra, anh định trở về để trừng trị người mẹ kế kia của mình.
Nhờ lời nhắc nhở của cô, Sâm Sâm không bị bắt cóc, cũng không bị thương, hơn nữa manh mối rất rõ ràng, rất dễ để điều tra ra sự thật.
Người xấu đã bị trừng trị trước, số phận của cả nhà Sâm Sâm cũng sẽ thay đổi nhỉ?.
Ninh Thiều Bạch lại đưa cho cô một cái điện thoại di động, trong trận hỏa hoạn trước, chiếc điện thoại di động kia đã bị cháy hỏng rồi.
“Cầm cái này đi, để liên lạc bất cứ lúc nào, nếu có thể xuất phát trong vòng một tháng thì chúng ta đi cùng nhau.”
Ý kiến rất hay. Chắc chắn Ninh Thiều Bạch sẽ lái xe về thành phố Yến, vừa nhanh vừa tiện hơn so với ngồi tàu hoả.
Hạ Miên cũng không khách sáo, để báo đáp, cô liếc nhìn Sâm Sâm một cái, rồi nói với Ninh Thiều Bạch: “Cẩn thận ông nội của cậu nhóc, tôi quên mất đã nghe được ở đâu, hình như thư ký bên cạnh ông ta - Hoắc Bằng Nghĩa chính là con trai riêng của ông ta.”
“Còn dự án ở Thành Bắc nữa, cẩn thận người cậu ngoài giá thú kia.”
Trong sách từng nhắc đến, lý do Sâm Sâm bị gia tộc vứt bỏ, chính vì lúc ấy Hoắc Học Văn bận sứt đầu mẻ trán vì dự án Thành Bắc, suýt chút nữa đã phải ngồi tù, nên không có tinh thần và năng lực bảo vệ con trai.
Tình cảnh của Sâm Sâm như dậu đổ bìm leo, Ninh Thiều Vận càng hậnanh ta thấu xương, tình cảm giữa hai người cũng không cách nào bù đắp được nữa.
Sắc mặt Ninh Thiều Bạch nặng nề, nhưng anh không hỏi thêm câu nào, chỉ nói: “Biết rồi, cảm ơn.”
Hạ Miên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô không muốn bịa đặt lý do để lừa gạt người khác, tính cách không hỏi gì nhiều này của Ninh Thiều Bạch rất tốt.
Hạ Miên dắt theo Tiểu Phong đến khách sạn ở một đêm, sáng sớm hôm sau, hai người lên xe về huyện Minh Khê.
Vừa xuống xe đã thấy người nhà bác Cả Hạ, bác Cả Hạ nhìn thấy hai đứa nhỏ thì kích động: “Về rồi à, về rồi à!”
Lúc ông ấy đi về phía bọn họ, chân còn hơi mềm, được Hạ Hà và Hạ Xuyên đỡ một trái một phải.