Xuyên thành dì của pháo hôi thiên tài

Chương 104



Trương Khải Minh bị bắt, Cao Vĩnh Phong bỏ trốn, nội bộ đồn Công an Hoa Cương chấn động rất lớn, vụ án của Hoàng Hiểu Quyên bị phủ định qua loa trước đó cũng bị lập hồ sơ để điều tra lại.

Hoàng Hiểu Quyên ra ngoài chưa được mấy ngày, đã bị bắt vào lại, hơn nữa lần này, đồn Công an rung chuông báo động, thanh thế uy nghiêm mà đi, bởi vì rất có thể Hoàng Hiểu Quyên chính là đồng loã trong vụ án Trương Khải Minh mưu sát Hạ Xuân để lừa bảo hiểm.

Hạ Miên phải ở lại thêm một ngày để phối hợp điều tra.

Sau khi lấy lời khai xong, Hạ Miên không nhịn được hỏi: “Nếu mọi chuyện là sự thật, Trương Khải Minh sẽ bị phán tử hình chứ?”

Nữ cảnh sát ghi lời khai cho cô thở dài: “Nếu là thật, chắc chắn không thoát được tử hình, mong các em biến bi thương thành động lực.”

Lúc Hạ Miên ra khỏi đồn Công an, thì trông thấy Ninh Thiều Bạch đang dắt Tiểu Phong chờ ngoài cửa, Sâm Sâm cũng ở đây.

Hôm nay, Sâm Sâm mặc quần yếm, trên đầu còn đội một cái mũ lưỡi trai màu trắng rộng thùng thình.

“Em trai Tiểu Phong, em ăn miếng socola này đi.” Sâm Sâm đẩy cái mũ che mắt mình lên, bóc giấy bạc ra, lặng lẽ nuốt nước miếng, dáng vẻ luyến tiếc đút cho Tiểu Phong.

Mỗi ngày, cậu ấy chỉ được ăn một miếng socola, bình thường cậu ấy đều không nỡ cho ai ăn. Nhưng biết được từ mẹ mình, mấy hôm trước Tiểu Phong vừa trải qua chuyện vô cùng đáng sợ, hành động này là sự an ủi tốt nhất mà cậu ấy có thể nghĩ đến.

Mỗi lần không vui, ăn socola vào cậu ấy sẽ cảm thấy tâm trạng tốt hơn.

Nếu là ngày thường, tất nhiên Tiểu Phong đã có thể để ý thấy cảm xúc của Sâm Sâm, chắc chắn cậu sẽ không ăn.

Nhưng mà, hôm nay cậu bé hơn tất hần, sau khi há mồm ăn xong, cậu vẫn liên tục nhìn về phía cửa đồn Công an như cũ.

Đây là di chứng từ sau trận hỏa hoạn đó.

Tiểu Phong vừa cởi mở hơn một chút lại bắt đầu dính chặt Hạ Miên, đêm qua còn mơ thấy ác mộng, nhắm mắt lại là gọi “dì”, “dì” không ngừng.

Trái tim Hạ Miên mềm nhũn ra vì tiếng gọi của cậu bé.

Vân Chi

Nhưng mà, lấy lời khai thì không cách nào dẫn cậu bé theo được.

May mà còn có Ninh Thiều Bạch, có lẽ là do ngày đó Ninh Thiều Bạch đã cứu sống bọn họ, nên ngoài Hạ Miên ra, Tiểu Phong đi theo Ninh Thiều Bạch thì cảm xúc cũng sẽ ổn định hơn một chút.

Nhìn thấy Hạ Miên, hai mắt Tiểu Phong sáng lên, vui vẻ chạy đến: “Dì!”

Hạ Miên ôm lấy cậu bé, yên lặng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu ấy, hiếm khi thấy dáng vẻ ủ rũ ỉu xìu của cô, Ninh Thiều Bạch ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy?”

“Không có gì, ngày mai là có thể về nhà rồi.” Hạ Miên thật sự không vui mừng nổi.

Có lẽ là do trí nhớ càng ngày càng hòa hợp hơn, lúc nãy nhắc đến Hạ Xuân trong quá khứ, giọng nói, dáng điệu và nụ cười tươi sáng của đối phương cũng hiện lên rõ ràng, người chị ấy vô cùng săn sóc yêu thương đứa em gái nguyên chủ này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Một cô gái dịu dàng xinh đẹp, nhiệt tình yêu đời, lại mất đi sinh mệnh vì gặp phải một tên cặn bã.

Để lại Tiểu Phong bé nhỏ phải một mình đối mặt với những tên súc sinh đáng sợ đó.

Ánh mắt cô dừng trên người Tiểu Phong, Tiểu Phong chưa từng chủ động nói ra mình nhớ mẹ, nhưng sao lại không nhớ được chứ, chỉ cần cô nhắc đến chuyện có liên quan đến Hạ Xuân, cậu bé đều lắng nghe vô cùng nghiêm túc.

Lúc nhìn thấy Lý Tân Mai bế Tráng Tráng hoặc là Sâm Sâm làm nũng với Ninh Thiều Vận, cậu bé cũng sẽ lộ ra ánh mắt ao ước.

Cho dù cậu bé đã quên dáng vẻ của mẹ từ lâu, nhưng cậu bé vẫn sẽ tìm hiểu từng chút về mẹ mình theo bản năng.

Hạ Miên xoa đầu cậu nhóc, trong lòng buồn bực muốn khóc.

Bỗng nhiên cảm thấy đỉnh đầu bị động vào, cơn gió lạnh nhè nhẹ thoảng qua, khiến quả đầu buồn bực đến mức nóng nảy thoải mái hơn không ít.

Nhưng mà...

Hạ Miên trợn mắt nhìn Ninh Thiều Bạch, cả giận nói: “Anh làm gì thế hả?”

Ninh Thiều Bạch vẫn kéo một nhúm tóc giả lên, như trước: “Cô như vậy không nóng sao? Cẩn thận trên đầu mọc rôm đấy.”

Sâm Sâm ngửa đầu nói: “Dì Hạ Miên ơi, tóc giả của dì vừa kéo một cái là rớt ngay.”

“Cháu đừng nói lung tung!” Hạ Miên vừa cúi đầu nhìn cậu ấy, đã cảm thấy có gì đó rời khỏi da đầu, chỉ trong nháy mắt, da đầu đã mát mẻ thoải mái hẳn ra.

Nhưng mà, sắc mặt của Hạ Miên lại thay đổi, cô trừng mắt lườm Ninh Thiều Bạch, lại trông thấy Ninh Thiều Bạch lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Anh giơ cánh tay lên để Hạ Miên nhìn lọn tóc giả bị mắc vào dây đeo đồng hồ, dáng vẻ vô tội, nói: “Tôi không cố ý đâu.”

Hạ Miên lại không nhịn được siết chặt nắm đấm, Ninh Thiều Bạch vội vàng sửa sang lại tóc giả, rồi đội lại lên đầu cho cô.

Anh vừa đội vừa hỏi: “Đầu cô đổ nhiều mồ hôi như vậy, thực sự không nóng à? Cẩn thận bị cảm nắng đó.”

Đây là bộ tóc giả cô tuỳ tiện mua ngày hôm qua trong lúc sốt ruột, vô cùng bí bách, Ban đầu, dù có hơi bí nhưng cô chưa cảm thấy gì, lúc này lấy xuống rồi lại đội lên đúng là rất khó chịu.

Hạ Miên vươn tay kéo bộ tóc giả xuống, thở phì phò lườm anh.

Ninh Thiều Bạch thong thả khom lưng cầm chiếc mũ lưỡi trai màu trắng trên đầu Sâm Sâm lên, đội cho Hạ Miên: “Tôi đã nói đội mũ thoải mái hơn rồi mà.”

“Anh biết rõ như vậy, có phải rất có kinh nghiệm không?” Hạ Miên tức giận ném tóc giả cho anh, nếu không phải chiều cao không cho phép, cô còn muốn ụp lên đầu anh hơn.

Dáng vẻ dồi dào sức sống này vừa mắt hơn nhiều.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com