Thấy Hàn Lệ quay lại, Vinh Nhung nhớ đến cú va chạm lúc nãy vào vai mình, liền nhìn chằm chằm hắn, xem thử hắn có định xin lỗi không.
Đối phương chạm phải ánh mắt của cậu, nhưng lại là người đầu tiên dời mắt đi.
Vinh Nhung: ???
“Giờ thế nào đây?” Trần Lâm Tắc Hủ hỏi cả nhóm: “Tiếp tục như lúc nãy hay rút giấy từ hộp đây?”
“Hỏi Nhung Nhung trước đã.” Sở Viễn Trạch tiếp lời.
Vinh Nhung không ngờ cậu ấy lại kiên trì như vậy. Nghĩ đến chuyện Sở Viễn Trạch vừa nói là tất cả mọi người đều nên hỏi cậu, Vinh Nhung suy nghĩ một chút rồi nói: “Thật ra nếu mọi người muốn hỏi tôi chuyện gì thì cũng không nhất thiết phải thông qua vòng ‘thật lòng’ này đâu. Lúc bình thường cứ hỏi thẳng là được, tôi chắc chắn sẽ trả lời.”
[Tám người cùng hỏi một lượt, đúng là có hơi giống thẩm vấn thật hahaha]
Các khách mời còn chưa kịp phản ứng, Vinh Nhung vừa rót trà vừa nói: “Không gian yên tĩnh và đẹp thế này, hay là chúng ta cứ uống trà, ăn bánh, nói chuyện vui vẻ một chút đi?”
Sau khi rót xong, cậu đưa ly trà đầu tiên cho Sở Viễn Trạch.
Sở Viễn Trạch bất ngờ nhận lấy ly trà Vinh Nhung đưa, theo phản xạ nhìn sang Lê Hoài An.
[Nhung Nhung định dùng một ly trà để hối lộ Viễn Trạch sao, che mặt]
Sau đó, Vinh Nhung lại rót thêm mấy ly, lần lượt đưa cho Ôn Thức Kiều, Lê Hoài An và Trần Lâm Tắc Hủ. Tiếp đó, cậu lại rót ba ly khác, đưa cho tổng giám đốc Phó, bác sĩ Du và Tiết ảnh đế.
[Hahaha, không ngờ Nhung Nhung cũng giỏi giữ cân bằng quan hệ ghê.]
[Tự nhiên nhớ tới quảng cáo trà sữa trước đây, haha.]
[Nhưng không phải là hoàn toàn công bằng đâu, chỉ có Hàn thiếu là không có*/?\*]
Sau khi rót xong, Vinh Nhung nhìn khắp các khách mời trừ Hàn Lệ rồi chân thành nói: “Xin lỗi mọi người, trước đây tôi không để ý đến cảm xúc của mọi người. Coi như để bù lại, sau này tôi sẽ đến giúp chuẩn bị bữa sáng ở nhà chung.”
Sở Viễn Trạch thấy Vinh Nhung vì lời mình nói mà xin lỗi, vội xua tay: “Không cần giúp đâu, chỉ cần đến ăn chung là được.”
“Ừm, được thôi.” Vinh Nhung liếc qua chai rượu và hai chiếc hộp 'thật lòng hay thử thách' trên bàn, có vẻ mong chờ, hỏi Trần Lâm Tắc Hủ: “Vậy…”
Nhìn dáng vẻ cậu, Trần Lâm Tắc Hủ không nhịn được cười, nói thay: “Được rồi, không hỏi cậu nữa. Hai chiếc hộp này để lại lần sau chơi tiếp đi. Chỗ này đúng là hợp để ngồi nói chuyện hơn.”
[Không ngờ Nhung Nhung cũng giỏi dỗ dành người khác ghê.]
[Đã đẹp trai rồi mà còn dùng ánh mắt mong chờ như vậy, ai mà không mềm lòng cho được?]
[Hahaha, chuẩn luôn!]
…
Nói chuyện được một lúc, Vinh Nhung đi vào nhà vệ sinh.
Khi quay lại định ngồi vào chỗ cũ, cậu phát hiện Lê Hoài An không có ở đó. Cánh cửa phía bên kia của phòng trà đã mở, lúc này cậu mới nhận ra phía sau còn có một khu vườn kiểu Nhật.
Vinh Nhung bước tới cửa, ngạc nhiên quay đầu lại nói với mọi người: “Phía sau còn có cả một khu vườn này!”
[Wow, biểu cảm của Nhung Nhung lúc này đúng là quá??]
Hàn Lệ hoàn hồn lại, cố ý nói: “Vốn dĩ có mà, làm gì mà ngạc nhiên đến vậy?”
Thấy những khách mời khác đều sững sờ, Vinh Nhung tưởng ai cũng nghĩ như Hàn Lệ, hiếm khi không phản bác lại hắn, mà chỉ im lặng xoay người đi vào trong vườn.
Dù đi một mình, cậu cũng không cảm thấy mất hứng.
Bởi vì những thứ đẹp đẽ sẽ không vì thiếu người cùng thưởng thức mà trở nên kém đẹp đi.
Đặc biệt là khu vườn này thật sự rất giống những gì thường thấy trong phim Nhật: Hồ nước chảy róc rách, lối đi bằng đá, đèn đá, thậm chí còn có cả một cây cầu nhỏ.
Vinh Nhung hào hứng ngắm nhìn mọi thứ, bỗng muốn kéo đàn violin chơi bản Rainbow Chaser, bản nhạc này thật sự rất hợp với khung cảnh hiện tại.
Du Dịch Nghiêm thấy cậu đi một mình, ngẫm nghĩ một chút rồi cũng đứng dậy đi tìm.
“Nhung Nhung?”
Anh gọi hai, ba lần, Vinh Nhung mới giật mình quay lại: “Bác sĩ Du?”
“Đang nghĩ gì mà nhập tâm thế?” Du Dịch Nghiêm đi đến bên cạnh cậu.
Vinh Nhung ngước lên nhìn anh: “Đang nghĩ đến một bản nhạc.”
Du Dịch Nghiêm tò mò hỏi: “Bản gì thế?”
“Rainbow Chaser.” Thấy bác sĩ Du có vẻ lạ lẫm với tên bài hát, Vinh Nhung khẽ ngân nga giai điệu, xem anh có nhận ra không.
Nhìn Vinh Nhung mỉm cười khe khẽ hát, tim Du Dịch Nghiêm bất giác đập nhanh hơn.