Xuyên Thành Công Năm Đến Muộn Nhất Trong Truyện Vạn Nhân Mê

Chương 69



Nhân viên chương trình nghe vậy lập tức đưa điện thoại cho Vinh Nhung. Cậu ôm chiếc áo khoác mà Trần Lâm Tắc Hủ đưa cho mình, mở bài You, tstop me like myself trên điện thoại, rồi nói với nhân viên: “Làm phiền cậu lát nữa tua thẳng đến phút 2:10 nhé.”

“Được thôi.”

Nói xong, Vinh Nhung vừa mặc chiếc áo khoác denim bất đối xứng của Trần Lâm Tắc Hủ, vừa chậm rãi bước ra khoảng trống trước bàn, chỉnh lại tư thế. Khi đã sẵn sàng, cậu gật đầu ra hiệu cho nhân viên, dáng vẻ chẳng khác gì một idol bước lên sân khấu biểu diễn.

“Khi tôi làm điều mình muốn, giấc mơ của tôi sẽ thành hiện thực.”

Ngay khi nhạc vang lên, Vinh Nhung bắt đầu nhảy. Động tác của cậu rất đẹp mắt, nhưng thứ thu hút nhất vẫn là ánh mắt đầy thần thái kia.

Đến khi giai điệu chạm tới cao trào, cậu khẽ ngân theo câu hát: You, tstop me like myself!

Ngay sau đó, theo nhịp trống mạnh mẽ, Vinh Nhung bùng nổ vũ đạo, động tác mở rộng và mạnh mẽ hơn. Các khách mời ngồi xem không khỏi sửng sốt, tim cũng đập nhanh theo từng chuyển động đầy năng lượng của cậu.

Cậu nở nụ cười rạng rỡ, rồi xoay một vòng theo nhịp trống lớn, tiếp tục những bước nhảy tự do đầy phóng khoáng.

Hình ảnh thuần khiết và tràn đầy sức sống này khiến bất kỳ suy nghĩ lệch lạc nào về cậu cũng trở nên xấu xa…

[Hu hu hu, đây là mỹ thiếu niên chữa lành lòng tôi sao!!!]

[Giới giải trí hiếm lắm mới có một chàng trai vừa rạng rỡ, vừa đẹp đẽ thuần khiết thế này!]

[Được thấy khoảnh khắc này, tôi thật sự quá hạnh phúc!!]

[Cầu xin Nhung Nhung debut ngay lập tức! Chắc chắn sẽ bùng nổ!!]

[Lần đầu tiên thấy tất cả khách mời có chung một biểu cảm, sững sờ và kinh ngạc hiện rõ trên mặt họ.]

Khi nhạc dừng lại, Vinh Nhung tạo một dáng kết thúc hoàn hảo. Đột nhiên, Hàn Lệ nhanh chóng chạy vụt qua bên cạnh cậu. Hắn chạy quá nhanh khiến Vinh Nhung còn chưa kịp phản ứng thì đối phương đã biến mất khỏi phòng trà.

[Đừng trách Hàn thiếu, nhịn cười đến nội thương mất rồi.]

[?]

[Cậu không thấy lúc Nhung Nhung nhảy, Hàn Lệ đột nhiên cởi áo khoác che lên chỗ đó à?]

Các khách mời khác đồng loạt vỗ tay tán thưởng.

Sở Viễn Trạch không chỉ vỗ tay nhiệt liệt mà còn không ngừng trầm trồ: “Đẹp quá!”

“Xuất sắc!” Lê Hoài An theo sau cũng lên tiếng khen ngợi.

Ôn Thức Kiều trêu chọc: “Giá mà có thể tiếp tục nhảy thì tốt quá.”

Vinh Nhung đối mặt với lời khen ngợi của mọi người, có chút bối rối và ngượng ngùng, liên tục nói: “Cảm ơn!”

“Rất tuyệt.” Bác sĩ Du nhìn cậu với ánh mắt tán thưởng: “Khi cậu nhảy trông rất tận hưởng và thoải mái.”

Câu này chạm đúng vào tâm trạng của Vinh Nhung. Trước đây, khi nhớ nhà hoặc công việc quá căng thẳng, dù nghe nhạc hay giải bài cũng không thể giải tỏa được, cậu sẽ nhảy vài bước. Đến khi mồ hôi toát ra, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn.

Vì vậy, cậu đáp lời Du Dịch Nghiêm: “Không chỉ tôi đâu, có lúc Đô Đô nghe nhạc cũng lắc lư theo nhịp.”

[Tưởng tượng cảnh Nhung Nhung nhảy cùng mèo trắng nhỏ ?′??*??*]

Tiết ảnh đế khẽ cười khi nghe vậy.

Một luồng cảm giác kỳ lạ khiến Vinh Nhung sởn gai ốc, cậu liền quay lại chỗ ngồi, cởi áo khoác denim trả cho Trần Lâm Tắc Hủ: “Cảm ơn Tắc Hủ đã cho mượn áo.”

Trần Lâm Tắc Hủ nhận lại áo khoác, khen: “Nhảy rất đẹp.”

“Cảm ơn.” Vinh Nhung mỉm cười, chợt nhớ đến tính chất chương trình, không muốn mọi người tiếp tục tập trung vào mình nên lấy một miếng bánh trà để ăn.

[Tổng giám đốc Phó cứ nhìn Nhung Nhung mà không nói gì vậy?]

[Hahaha, tổng giám đốc Phó không lên tiếng, nhưng khi Nhung Nhung cười lúc nhảy, anh ấy đã nuốt nước bọt đó.]

[Aaaaa, Nhung Nhung ăn trông y hệt một chú sóc nhỏ!]

[Dù dáng vẻ này rất đáng yêu, nhưng tôi cảm thấy chỉ có Vinh Nhung khi nhảy múa mới là con người thật của cậu ấy. Tràn đầy sức sống, còn bình thường cứ như lúc nào cũng đè nén tâm sự, muốn giảm bớt sự tồn tại của mình vậy.]

[!!! Hình như đúng thế thật. Ngoài sự nghiệp và sở thích ăn kẹo, cậu ấy chưa bao giờ nhắc đến chuyện quá khứ.]

[Có người thích sống kín tiếng thì sao nào?]

[Không biết có phải lỗi của chương trình không, tôi cảm giác mùa này các khách mời bị xếp lịch trình quá dày đặc, khiến họ không thể thư giãn được.]

[Sao chẳng ai nói về Kiều Kiều thế, toàn bàn về Vinh Nhung? Một tuần đi làm bận rộn quay lại mà toàn thấy nói về cậu ta.]

[Vì đây là phòng livestream của Nhung Nhung… Bên phòng của Kiều Kiều thì nói về Kiều Kiều, yên tâm đi.]

Lê Hoài An nhìn Vinh Nhung, cố tìm chuyện để nói: “Nhung Nhung, loại bánh trà cậu đang ăn có ngon không?”

“Ngon lắm.” Vinh Nhung vừa nói vừa đẩy đĩa bánh đến trước mặt Lê Hoài An.

Ôn Thức Kiều thu ánh mắt về từ Vinh Nhung, nói: “Ơ này, sao chúng ta không chơi tiếp đi?”

“Không đợi Hàn thiếu à?”

“Đợi chứ, nhưng trong lúc chờ có thể chơi một phiên bản ‘thật lòng hay thử thách’ không cần dùng giấy trong hộp.”

Trần Lâm Tắc Hủ chợt nghĩ ra điều gì đó liền cười: “Hay đấy! Nhung Nhung, cậu xoay chai đi.”

“…Được.” Vinh Nhung không muốn quay trúng mình, nên dùng hết sức xoay mạnh miệng chai, sau đó tiếp tục cầm bánh lên ăn.

Nhưng không ngờ, chai rượu xoay liền mấy vòng rồi vẫn dừng ngay trước mặt cậu.

“Hả?” Vinh Nhung khó hiểu nhướn mày.

“Hahaha, lại là Nhung Nhung.” Sở Viễn Trạch nhìn dáng vẻ bất đắc dĩ của cậu mà bật cười.

Trần Lâm Tắc Hủ cười hỏi: “Cậu chọn ‘thử thách’ hay ‘thật lòng’?”

Vinh Nhung nghĩ, lúc dùng hộp thì ai cũng có thể bốc phải, nên nội dung sẽ không quá táo bạo. Nhưng bây giờ thì chưa chắc, vì thế cậu đáp: “Tôi chọn ‘thật lòng’.”

“Ok!” Trần Lâm Tắc Hủ gật đầu: “Vậy ai sẽ đặt câu hỏi đây…”

“Hay là mỗi người hỏi một câu đi.” Sở Viễn Trạch đề xuất: “Nhung Nhung là người đến muộn nhất, thời gian ở chung với mọi người ít hơn mấy ngày. Buổi sáng, cậu ấy luôn ôm Đô Đô ra ngoài đạp xe và ăn sáng, không ăn sáng cùng mọi người. Gần đây chương trình cũng xếp nhiều hoạt động bắt buộc, nên bữa trưa và bữa tối cũng ít khi ăn cùng nhau. Hai tuần tới mọi người phải đi làm, thời gian gặp nhau chỉ còn lại buổi tối và cuối tuần. Hiếm khi có cơ hội thế này, hay là mỗi người hỏi Nhung Nhung một câu đi?”

“Ý này hay đó.” Ôn Thức Kiều vừa nói xong, Hàn Lệ đã bất ngờ quay lại.

[Nhìn xem Hàn thiếu mặt mày rạng rỡ kìa, giải tỏa xong rồi?]

[Tôi tính thời gian rồi, từ lúc Hàn thiếu ra ngoài đến khi vào lại, vừa đúng 10 phút dddd]

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com