Xuyên Thành Công Năm Đến Muộn Nhất Trong Truyện Vạn Nhân Mê

Chương 68



Ôn Thức Kiều nhìn chằm chằm dáng vẻ này của Vinh Nhung, nói: “Cảm ơn Nhung Nhung đã phối hợp.”

“Không có gì.” Vinh Nhung vừa nói xong liền lập tức quay đầu nhìn Phó Ưng Phủ, người vẫn đang đặt tay trên eo mình, “Tổng giám đốc Phó?”

Lúc này Phó Ưng Phủ mới rút tay về.

Trần Lâm Tắc Hủ thấy Ôn Thức Kiều vẫn chưa chịu về chỗ, dứt khoát đưa chai rượu cho cậu ta, bảo cứ ngồi luôn đó mà xoay.

Cuối cùng, chai rượu còn chưa kịp xoay tròn một vòng đã dừng ngay về phía Vinh Nhung.

[Hahaha, Kiều Kiều cố tình đúng không?]

Trần Lâm Tắc Hủ đã lấy sẵn một tờ giấy trong lúc xoay chai, thấy là tên Vinh Nhung liền đọc ngay: “Vinh Nhung, cậu cần bao lâu mới có thể thích một người?”

Người xem trong livestream nghe câu hỏi này có hơi chán nản, liền bình luận:

[Haiz, mấy câu hỏi bình thường không còn đủ hấp dẫn nữa, nhanh lên, hỏi cái gì thú vị hơn đi!]

Không ngờ Vinh Nhung lại nghiêm túc trả lời: “Bảy năm.”

[?? Tôi không nghe nhầm chứ? Bảy năm á?]

Trần Lâm Tắc Hủ kinh ngạc: “Bảy năm cơ à?”

Thấy mọi người ai cũng ngạc nhiên, Vinh Nhung tưởng câu trả lời của mình có gì sai, bèn giải thích: “Thử ngọc phải nung ba ngày, chọn gỗ cần đợi bảy năm. Dù sao cũng là người sẽ ở bên cả đời, đương nhiên phải chọn kỹ. Nếu sau này mới phát hiện không hợp thì phải làm sao?”

Nhưng sắc mặt mọi người vẫn đầy vẻ chấn động…

[Nhung Nhung nghiêm túc quá, bây giờ thật sự vẫn còn kiểu công như này sao, khóc luôn.]

[Không ngờ Vinh Nhung còn trẻ mà đã có phong thái của ông cụ non rồi~]

[Giờ thì hiểu vì sao lúc nãy Kiều Kiều hôn mà Nhung Nhung lại phản ứng dữ dội như vậy, hóa ra cậu ấy chỉ muốn để dành nụ hôn cho vợ tương lai.]

Những người chưa xem đoạn trước kinh ngạc: [Kiều Kiều hôn Nhung Nhung á??]

Nhưng những người khác không rảnh trả lời, chỉ lo lắng: [Nhưng nếu phải đợi bảy năm, thì lúc đó tổng giám đốc Phó đã 40 tuổi rồi.]

[Hahahaha trời ơi, sao tôi lại quên mất chuyện này chứ, lần đầu tiên cảm nhận trực quan khoảng cách tuổi tác giữa Nhung Nhung và tổng giám đốc Phó.]

[Bác sĩ Du lúc đó cũng 37 tuổi, nhưng không hiểu sao nghe vẫn trẻ hơn tổng giám đốc Phó rất nhiều? ̄▽ ̄?]

[Ơ… tôi không hiểu lắm, nếu mất bảy năm để thích một người, vậy cậu ấy đến chương trình này làm gì?]

[Đến đây để tiếp xúc hơn hai mươi ngày, nếu có cảm giác thì sau chương trình có thể tìm hiểu tiếp. Hoặc thông qua chương trình để mọi người nhìn thấy, biết đâu có người có duyên thích cậu ấy. Dù sao thì tôi cũng nghiêng về phương án thứ hai hơn, haha.]

Khán giả mải mê tranh luận, đến khi nhìn lại chương trình thì đã đến lượt công bố thử thách của Hàn Lệ: “Hãy bế một khách mời trong 30 giây. Nếu khách mời bị chọn là phía thụ, cũng có thể chọn được người khác bế mình.”

Fan của Hàn Lệ không nhịn được trêu chọc:

[Haha, thử thách này chắc là do Hàn thiếu tự viết rồi.]

Nhưng trái ngược với mong đợi của fan CP “Kiều - Hàn”, Hàn Lệ lại nói: “Tôi uống rượu vậy.”

[Chuyện đơn giản vậy mà cũng không làm à?]

[?????]

[Hahaha, Hàn Lệ vừa nãy cứng thật rồi đúng không??]

Vinh Nhung cũng khá bất ngờ, nhưng ngay sau đó, khi nghe Hàn Lệ nói “Cậu giúp tôi xoay chai đi”, cậu lập tức tập trung vào chiếc chai mà Trần Lâm Tắc Hủ đang xoay.

Lúc chai rượu chậm lại về phía cậu, Vinh Nhung hơi hồi hộp một chút. May sao nó lại di chuyển tiếp… Ôn Thức Kiều… không đúng, là Hoài An!

Lúc này, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Khán giả trong livestream của Vinh Nhung thấy biểu cảm nhỏ của cậu mà bật cười:

[Buồn cười quá, Nhung Nhung đúng kiểu chơi game nhập tâm luôn ấy, nghiêm túc ghê*/?\*]

“Hoài An, lượt này là ‘thật lòng’.” Trần Lâm Tắc Hủ rút một tờ giấy từ hộp ‘thật lòng’.

Sở Viễn Trạch ghé lại xem, rồi không nhịn được cảm thán: “Trời ơi.”

Trần Lâm Tắc Hủ trêu chọc nhìn về phía máy quay: “Trước tiên xin tuyên bố, nội dung tờ giấy này không phải tôi viết nhé.” Sau đó mới hỏi Lê Hoài An: “An An, cậu nghĩ một tuần m*l mấy lần là bình thường?”

Vinh Nhung không biết m*l nghĩa là gì, định hỏi tổng giám đốc Phó, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của anh làm cho chùn bước.

Lê Hoài An nhìn thẳng vào Vinh Nhung đối diện, đáp: “Với người mình thích, ngày nào cũng muốn.”

[Wow ⊙ω⊙, hóa ra Hoài An lại như vậy!]

[Tôi cứ tưởng cậu ấy là kiểu trong sáng thuần khiết, ai ngờ lại là kiểu chủ động mạnh bạo*/?\*]

[Dù sao thì… cái này có thể nói thẳng trên livestream được à?]

Sau khi Lê Hoài An nói xong, biểu cảm của các khách mời đều có phần đặc sắc.

Chỉ có Sở Viễn Trạch vỗ tay tán thưởng sự thẳng thắn của Lê Hoài An. Vinh Nhung, lúc này mới dời mắt khỏi tổng giám đốc Phó, nhìn thấy Sở Viễn Trạch vỗ tay, cũng bất giác vỗ theo.

[Phụt— Cái gì đang diễn ra vậy?]

[Vậy nên… Nhung Nhung cũng nghĩ vậy à? Tự nhiên thấy hăng hái hẳn lên??]

Ngay cả Trần Lâm Tắc Hủ, người luôn có thể điều khiển không khí chương trình, cũng bị bầu không khí này làm cho lúng túng, cố gắng đổi chủ đề: “Ok, Hoài An, cậu xoay chai đi.”

Lần này, miệng chai dừng lại trước mặt Phó Ưng Phủ.

Nhưng không hiểu Hàn Lệ nghĩ gì, bỗng dưng có hành động kỳ quặc, hắn nghiêng người tựa lên bàn một chút. Kết quả chai rượu lại dịch chuyển một chút… rồi dừng ngay trước mặt Vinh Nhung.

Vinh Nhung: ???

“Thử thách là nhảy múa.” Trần Lâm Tắc Hủ đã nhanh chóng rút sẵn một tờ giấy từ hộp ‘thử thách’ ngay khi chai chỉ vào Vinh Nhung, rồi nhìn cậu nói: “Nhung Nhung, cậu lên đi.”

Nói xong, Trần Lâm Tắc Hủ còn cởi chiếc áo khoác denim của mình ra, đưa cho Vinh Nhung: “Cậu mặc cái này vào rồi nhảy.”

Vinh Nhung nhận lấy áo, trong mắt ánh lên một tia ấm áp. Cậu cảm thấy Trần Lâm Tắc Hủ đang muốn giúp cậu có cơ hội thể hiện trên truyền hình, vì trước đó cậu vẫn luôn bị xem là một idol bị đóng băng sự nghiệp.

Cậu cũng ngại từ chối, đành nói: “Tôi chỉ biết một đoạn ngắn thôi, nhảy không tốt lắm, mong mọi người thông cảm.” Đây là một phần vũ đạo cậu từng xem trong video do cơ thể này tải xuống, thấy một đoạn khá ngầu nên đã tập qua mấy lần.

“Không sao đâu.” Trần Lâm Tắc Hủ ấm áp đáp: “Cứ cố hết sức là được.”

P/S: m*l là viết tắt của make love nhé.

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com