Ôn Thức Kiều thuận theo lời của Lê Hoài An, nói: “Được thôi, chơi lại ‘thật lòng hay thử thách’ một lần nữa nào. Chỉ là chỗ này cần dọn dẹp một chút, chúng ta qua phòng trà đi.”
Phòng trà là một gian phòng theo phong cách Nhật Bản, không gian bên trong khá rộng nhưng chỉ có một chiếc bàn, trên bàn bày bộ ấm trà và ít điểm tâm. Không có ghế, ai vào đều phải ngồi trên tatami.
Vì trong chương trình hẹn hò, vị trí ngồi là một yếu tố quan trọng, nên Vinh Nhung để các khách mời khác chọn chỗ trước, sau đó mới ngồi vào chỗ còn lại. Phó Ưng Phủ đột nhiên nói với cậu: “Chúng ta ngồi vào bên trong trước đi.”
Vinh Nhung nhìn Phó Ưng Phủ, rồi lại nhìn về góc phòng, thấy ngồi đó không ảnh hưởng đến ai nên đồng ý: “…Được.”
Cậu vừa ngồi xuống góc trái, Lê Hoài An đã chọn vị trí đối diện cậu.
Nhìn động tác của Lê Hoài An, Vinh Nhung chợt nhận ra điều gì đó…
Các khách mời lần lượt yên vị. Dãy cậu ngồi, ngoài tổng giám đốc Phó, còn có bác sĩ Du và Tiết ảnh đế. Bên dãy đối diện, ngoài Hoài An, theo thứ tự từ trái sang phải lần lượt là Sở Viễn Trạch, Trần Lâm Tắc Hủ, Ôn Thức Kiều và Hàn Lệ.
Trần Lâm Tắc Hủ thấy mọi người đã ổn định chỗ ngồi, liền chủ động giữ nhịp chương trình: “Mọi người đều biết rõ luật chơi của ‘thật lòng hay thử thách’ rồi nhỉ? Xoay chai để quyết định người thua, người thua phải chọn giữa ‘thật lòng’ và ‘thử thách’. Nếu chọn ‘thật lòng’, người thua phải trả lời trung thực bất kỳ câu hỏi nào của người thắng. Nếu chọn ‘thử thách’, về nguyên tắc phải thực hiện yêu cầu của người thắng. Mọi người đều đồng ý chứ?”
[Hahaha, khách mời tự động thêm nhiệm vụ của khu bình luận rồi]
[Tuyệt quá, vốn định xem chương trình khác, nhưng thôi ráng xem thêm chút nữa]
Nghe thấy cụm từ “bất kỳ chuyện gì”, Vinh Nhung lập tức hỏi: “Một số thử thách có thể từ chối không làm không?”
Ôn Thức Kiều đáp: “Thử thách là bắt buộc phải làm. Nếu thật sự không muốn, có thể tự phạt một ly rượu. Nhưng sau khi ngâm suối nước nóng mà uống nhiều rượu sẽ không tốt cho cơ thể, nên lần này chỉ giới hạn một ly, mỗi người chỉ có một cơ hội duy nhất để né tránh hình phạt.”
Trần Lâm Tắc Hủ nhìn tấm bảng chương trình giơ lên, liền đọc theo: “Mỗi khách mời viết ba câu hỏi ‘thật lòng’ và ba ‘thử thách’, khi đến lượt, người thua sẽ bốc ngẫu nhiên một cái. Ngoài ra, nếu một người chọn ‘thật lòng’, thì người tiếp theo bắt buộc phải chọn ‘thử thách’.”
[Sao lúc này giọng Tắc Hủ nghe cứng nhắc thế nhỉ?]
[Hehehe, chơi lần lượt thế này thì thú vị rồi đây.]
Ôn Thức Kiều trao đổi vài câu với nhân viên ở cửa, chẳng bao lâu sau, một người mang đến một chai rượu không nhãn, một chồng giấy nhỏ tinh xảo cùng hai chiếc hộp lớn có ghi “thật lòng” và “thử thách”.
Trong lúc các khách mời viết giấy, nhân viên phục vụ cũng mang đến chín ly rượu vang.
Vinh Nhung nhìn ly rượu vang đầy tràn trước mặt, rồi viết ba câu hỏi “thật lòng” khá nhẹ nhàng:
1. “Hãy nói lý do bạn gửi tin nhắn rung động vào ngày đầu tiên tham gia chương trình.”
2. “Làm thế nào để biết mình thích con trai?”
3. “Tại sao lại tham gia chương trình này?”
Ba thử thách cậu viết gồm:
1. “Đọc to bài thơ Lấy giấc mơ làm ngựa của Hải Tử.”
2. “Thực hiện 30 lần gập bụng.”
3. “Làm một việc mà bình thường mình sẽ không làm để thử thách bản thân.”
Sau đó, cậu lần lượt bỏ các tờ giấy vào hai hộp.
Những khách mời khác cũng lần lượt hoàn thành phần viết giấy. Trần Lâm Tắc Hủ lắc đều hai hộp để các tờ giấy phân tán đều hơn.
[Mỗi người viết ba câu hỏi và ba thử thách, tổng cộng sẽ có 27 câu hỏi và 27 thử thách. Vậy là có thể chơi 54 vòng, mỗi vòng tính trung bình 5 phút, vậy có thể kéo dài tận bốn tiếng rưỡi!]
[Chị gái này giỏi thật, tính toán nhanh quá!]
[Hahaha, lúc đầu còn tưởng Người ngoài cuộc tỉnh táo hai ngày qua nhàm chán nhất, giờ lại thấy khá thú vị rồi ⊙▽⊙]
Trần Lâm Tắc Hủ nhìn Ôn Thức Kiều: “Kiều Kiều, hôm nay cậu mời khách, vậy cậu là người đầu tiên xoay chai đi.”
“Được thôi.” Ôn Thức Kiều cầm lấy chai rượu trên bàn, đặt nằm ngang xuống, những ngón tay thon dài trắng trẻo nắm lấy cổ chai rồi bắt đầu xoay.
Chai rượu xoay mấy vòng, cuối cùng miệng chai hướng về phía Phó Ưng Phủ.
[Đây là định mệnh gì thế?! “Danh Phó Kỳ Thức” của tôi??]
[Không muốn nói lại nữa, tổng giám đốc Phó bây giờ chỉ thích Nhung Nhung thôi.]