Vinh Nhung vốn cảm thấy khá khó chịu vì mấy nhiệm vụ của khu bình luận quá đáng kia, nhưng khi đến nhà hàng buffet và nhìn thấy vô số món ngon, tâm trạng cậu sáng bừng lên hẳn.
Lúc bưng thức ăn quay về, cậu thấy các khách mời khác đã chọn chỗ ngồi xong. Nhìn thấy chỗ bên cạnh bác sĩ Du còn trống, Vinh Nhung không chút do dự ngồi xuống bên cạnh anh.
Phó Ưng Phủ cũng có một chỗ trống bên cạnh, ánh mắt dừng lại trên người Vinh Nhung, nhưng cậu chỉ mải nghịch ống hút ly coca, hoàn toàn không để ý.
"Có vẻ như ở đây có rất nhiều món ăn từ các nước nhỉ?"
Vinh Nhung cúi đầu cắn một miếng gà rán, vừa ăn vừa nghe mọi người trò chuyện.
Ôn Thức Kiều vừa nhìn Vinh Nhung vừa trả lời Trần Lâm Tắc Hủ: "Đúng vậy, tôi đã mời đầu bếp từ năm quốc gia đến làm việc ở đây."
"Chịu chơi thật đấy, vậy trung bình một người ăn hết bao nhiêu?"
"Khoảng 3500 tệ."
[Wow, đúng là Kiều Kiều mà??]
[Chuẩn thiếu gia nhà giàu luôn!]
Vinh Nhung đang nhai gà rán, nghe thấy con số này thì ngạc nhiên, trong đầu bắt đầu tính thử xem mình phải giao bao nhiêu đơn hàng hay kéo đàn bao nhiêu buổi mới đủ tiền ăn một bữa thế này. Sau khi tính nhẩm xong, cậu lặng lẽ thở dài.
Du Dịch Nghiêm vẫn luôn quan sát Vinh Nhung, thấy gương mặt cậu biến hóa đủ kiểu liền nhịn cười hỏi: "Sao thế?"
Nghe tiếng, Vinh Nhung ngẩng lên, thấy bác sĩ Du đang nhìn mình bèn đáp: "Không có gì, chỉ thấy gà rán ngon thôi."
[Hahaha, Nhung Nhung ơi, cậu đừng chối nữa, tâm tư cậu viết hết lên mặt rồi kìa!*/?\*]
Ngồi bên kia, Sở Viễn Trạch nghe Vinh Nhung nhắc đến gà rán, lúc này mới để ý cậu lại gọi gà rán với coca, không nhịn được cảm thán: "Nhung Nhung, cậu thật sự thích gà rán với coca ghê."
Trần Lâm Tắc Hủ tiếp lời: "Ở đây có đồ ăn từ năm nước, không thử hết thì tiếc lắm."
"Không đâu." Vinh Nhung nhìn miếng gà rán trên đĩa, nghiêm túc đáp: "Tôi cảm thấy thứ mình thích chính là thứ ngon nhất."
Lời này vừa dứt, cả bốn khách mời nhóm "thụ" đều quay sang nhìn cậu.
"Nghe cũng có lý." Trần Lâm Tắc Hủ thấy Vinh Nhung nói với giọng chắc nịch như vậy, bất giác cảm thấy cậu rất ngầu.
[Woc, câu này của Nhung Nhung nghe bá đạo ghê!]
[Tiếc là lời tỏ tình này lại dành cho gà rán…]
Sau khi nói xong, Vinh Nhung không tiếp tục tham gia cuộc trò chuyện nữa mà tập trung ăn chỗ gà rán nóng hổi trước mặt. Cho đến khi cầm lên miếng cuối cùng, cậu mới sực nhớ đến nhiệm vụ phòng chat của mình, bèn đặt nó xuống, chủ động hỏi bác sĩ Du: "Bác sĩ Du, chúng ta có làm nhiệm vụ đút ăn không?"
Du Dịch Nghiêm nhìn miếng gà rán bé xíu còn lại trong đĩa của Vinh Nhung, không nhịn được bật cười: "Sao lại chỉ còn mỗi tí thế này?"
Vinh Nhung hơi ngại, cười cười.
[Hihi, đáng yêu quá!]
[Đây là lần đầu tiên Nhung Nhung chủ động muốn hoàn thành nhiệm vụ của khu bình luận luôn đó!]
"Được." Du Dịch Nghiêm đồng ý, Vinh Nhung lập tức đưa cho anh chiếc nĩa sạch chưa dùng đến.
Du Dịch Nghiêm dùng nĩa xiên lấy miếng gà rán nhỏ rồi đưa cho Vinh Nhung ăn.
Cậu một ngụm ăn hết, sau đó tự hào quay về phía máy quay, giơ ngón cái: "Hoàn thành nhiệm vụ!"
[Hahaha, nhìn qua màn hình cũng thấy Nhung Nhung vui thế nào!]
[Nụ cười này tôi có thể ngắm cả đời mà không thấy chán!]
Phó Ưng Phủ nhìn vẻ mặt rạng rỡ của Vinh Nhung, nhớ lại lúc nãy khi mình hít đất, cậu lại tỏ rõ sự kháng cự, ánh mắt anh thoáng trầm xuống.
…
Sau khi mọi người ăn xong, Trần Lâm Tắc Hủ nhận được chỉ thị từ chương trình, liền đề nghị: "Hay là chơi một trò gì đó đi? Hiếm khi mọi người có dịp ra ngoài thế này."
Hôm nay đã phải thực hiện hai nhiệm vụ phòng chat quá thân mật, Vinh Nhung sợ họ lại bày ra mấy trò tương tự, nên chủ động đề xuất: "Hay là chơi nối thành ngữ?"
Trò này trước đây cậu và A Sâm hay chơi mỗi khi chờ cơm trong căn tin. Đôi khi là nối tiếp thành ngữ, đôi khi là nối từ tiếng Anh, cũng có lúc là đối câu trong thơ cổ. Vừa giúp giết thời gian, vừa có ích cho việc học.
Trần Lâm Tắc Hủ thoáng sững lại: "Nối thành ngữ hả? Nếu là nối bốn chữ đơn giản thì còn được, chứ thành ngữ thì chắc tôi chỉ nối được mấy câu là kẹt luôn."
Vinh Nhung vốn không thích ai ép buộc mình, cũng không muốn ép buộc người khác. Thấy Trần Lâm Tắc Hủ không hứng thú lắm, cậu chủ động nói: "Không sao, chơi trò khác cũng được."
[Đúng là trình độ văn hóa trong giới giải trí không cao mà…]
[Thứ nhất, học vấn của Hủ Bảo và Nhung Nhung ngang nhau, cả hai đều học cấp ba, thích hay không thích chơi thành ngữ chẳng liên quan gì đến học vấn cả. Thứ hai, nối tiếp thành ngữ vốn không phải trò chơi thú vị cho chương trình thực tế, Tắc Hủ chỉ đang cân nhắc hiệu ứng giải trí thôi, hiểu chưa?]
Lê Hoài An bỗng nhiên lên tiếng: "Hay là chơi thật hay thách đi? Lần trước bọn mình chơi, Vinh Nhung vẫn chưa đến chương trình mà."
[Chưa chơi sao? Ngày thứ hai Nhung Nhung đến, chẳng phải mọi người đã chia thành hai đội chơi thật hay thách, rồi lúc hẹn hò qua hộp mù cũng có chơi mà…]
[Có lẽ Hoài An cảm thấy mấy lần đó không tính là một trò chơi thật sự.]
[Hahaha, xét nét vậy làm gì? Trò này vui mà, tôi mong ngày nào họ cũng chơi! Đúng chuẩn trò chơi bắt buộc của show hẹn hò luôn!]
P/S: Phiên bản thật hay thách thông thường bắt đầu rồi?ω?