Xuyên Thành Công Năm Đến Muộn Nhất Trong Truyện Vạn Nhân Mê

Chương 64



Khán giả vừa nhìn thấy cảnh đó, máu nóng lập tức dồn lên não, vội vàng spam bình luận:

[What? Tôi vừa nhìn thấy gì vậy?]

[Hôn rồi! Hôn rồi! Hôn rồi! Hôn rồi! Hôn rồi!]

[Mà còn hôn tận ba lần nữa!!!!]

Lúc bị hôn, đầu óc Vinh Nhung trống rỗng. Đến khi Ôn Thức Kiều hôn cậu lần thứ ba, cậu mới nhớ ra phải đẩy ra, nhưng đối phương đã buông tay trước, mỉm cười nói: "Xong rồi, chúng ta hoàn thành nghi thức chào hỏi kiểu Hà Lan rồi nhé."

Ánh mắt Vinh Nhung khẽ run lên, gương mặt đỏ bừng vì tức giận. Cậu muốn chất vấn Ôn Thức Kiều vì sao lại làm vậy, nhưng đột nhiên nhớ ra gì đó, quay đầu nhìn về phía suối nước nóng. Sở Viễn Trạch và Trần Lâm Tắc Hủ đang quay lưng trò chuyện, dường như không nhìn thấy bên này. Vì thế, cậu đè thấp giọng tranh luận: "Nhưng đàn ông Hà Lan đâu có chào nhau kiểu này đâu."

Trong cuốn sách này, phần lớn tên các thành phố trong nước đều khác với thế giới thực, nhưng tên nước ngoài lại có một số giống thật, nên Vinh Nhung cũng biết sơ qua.

Ôn Thức Kiều nhìn dáng vẻ cậu như một chú mèo nhỏ bị chạm vào người, khe khẽ kêu lên phản đối, vừa đáng yêu vừa thú vị. Nhưng ngoài mặt, cậu ta lại làm ra vẻ áy náy: "Xin lỗi, tôi không biết rõ lắm, chỉ nhớ có một nước chào hỏi như vậy thôi."

Vinh Nhung nhớ lại những lời Ôn Thức Kiều nói với cậu tối qua, lý trí dần trở lại. Nhưng cảm giác ẩm ướt trên má khiến cậu vẫn thấy không thoải mái, bèn nói: "Không sao, tôi đi rửa mặt là được." Nói xong, cậu quay người đi vào phòng tắm.

Ôn Thức Kiều cũng bước vào phòng tắm bên cạnh.

Khán giả trong phòng livestream đồng loạt hóa đá:

[Rửa gì chứ? Nhung Nhung, cậu đang nghĩ cái gì vậy hả???]

[Bởi vì Nhung Nhung thích An An mà! Lần trước lúc hít đất, Nhung Nhung không chọn Kiều Kiều mà chọn An An còn gì.]

[A a a a a???]

Vinh Nhung đứng trong phòng tắm, rửa mặt hết lần này đến lần khác. Càng nghĩ càng bực, cậu ghét hít đất, cũng ghét kiểu chào hỏi bằng cách hôn má này…

Cậu ở trong đó khá lâu. Khi bước ra, hầu hết khách mời đều đã xong, ngay cả Sở Viễn Trạch và Trần Lâm Tắc Hủ, những người vào sau cậu cũng đã rời khỏi.

Phó Ưng Phủ vẫn luôn để ý động tĩnh của Vinh Nhung, thấy cậu bước ra với sắc mặt không ổn, anh hơi lo lắng, giơ tay chạm vào trán cậu: "Sao mặt đỏ vậy?"

[Trời ơi… Nhung Nhung trông mềm mại quá đi!]

[Nhưng lúc cứu Trần Lâm Tắc Hủ với Hoài An thì lại cực kỳ nam tính luôn!]

[Hihi, đúng chuẩn 0.5 trời sinh~]

Vinh Nhung nhìn bàn tay Phó Ưng Phủ đang đặt lên trán mình, đáp: "Tôi không sao."

Xác định trán cậu không nóng, Phó Ưng Phủ mới rút tay lại.

Trần Lâm Tắc Hủ nghe vậy thì quay đầu nhìn thoáng qua gương mặt của Vinh Nhung, tiện miệng hỏi: "Đúng rồi, Nhung Nhung, cậu không cần làm nhiệm vụ trên phòng chat với Kiều Kiều sao?"

"Đã hoàn thành rồi." Trước ánh mắt tò mò và kinh ngạc của mọi người, Ôn Thức Kiều nhanh chóng trả lời: "Chỉ cần hôn lên ngón tay của mình là xong." Nói xong, cậu còn cố ý nhắc đến Vinh Nhung: "Đúng không, Nhung Nhung?"

"Ừ, đúng." Trước mặt những người theo đuổi nhân vật chính, Vinh Nhung không thể nào thừa nhận sự thật được.

Những khán giả vừa vào livestream tin sái cổ:

[Hả, vậy mà cũng tính là nhiệm vụ hả, chán thế?]

[Tôi biết hết mọi chuyện mà cười muốn xỉu, hahaha!]

Sở Viễn Trạch: "Haha, tôi và bác sĩ Du cũng vừa hoàn thành nhiệm vụ hẹn hò rồi. Cùng ngâm suối nước nóng tính là hẹn hò được nhỉ?"

Du Dịch Nghiêm: "Có thể tính."

[Khoan, hai người các anh có nói được câu nào suốt buổi không mà tính là hẹn hò vậy?]

Ôn Thức Kiều tiếp lời Sở Viễn Trạch: "Vậy thì tôi và anh Tiết cũng hoàn thành nhiệm vụ hẹn hò luôn rồi."

[A a a a qua loa quá đi mà! _(:з」∠)_]

[Bây giờ còn nhiệm vụ nào thú vị không?】

[Nhiệm vụ kích thích nhất chỉ còn Hủ Bảo nhảy múa, Tiết ảnh đế tặng hoa và bác sĩ Du đút cho Vinh Nhung ăn.]

[Ngoài ra còn có Hoài An vẽ chân dung Vinh Nhung, ôm cậu ấy đạp xe, còn Hàn thiếu thì bám theo Kiều Kiều cả ngày.]

[Hu hu hu, sợ mấy cái nhiệm vụ còn lại cũng bị làm qua loa quá ┯_┯]

Trần Lâm Tắc Hủ cảm thấy phần suối nước nóng này mình chẳng có khoảnh khắc nào nổi bật, liền vội vàng muốn chuyển sang hoạt động tiếp theo, đề nghị với mọi người: "Hay là đi ăn thôi, mọi người ra hết chưa?"

Ôn Thức Kiều nhìn quanh một lượt: "Còn A Lệ chưa ra."

Trong phòng tắm, Hàn Lệ đang tự giải quyết.

Từ khi mơ thấy Vinh Nhung mộng tinh vài ngày trước, hắn cảm giác ham muốn của mình rõ ràng mạnh hơn hẳn. Tối qua thế này, hôm nay nhìn Vinh Nhung hít đất cũng thế.

Sợ mùi bị người khác phát hiện, Hàn Lệ còn cố ý dùng thật nhiều sữa tắm.

Lúc bước ra ngoài, hắn thấy Vinh Nhung đang nhìn về phía mình, lập tức chột dạ, ánh mắt hơi lảng tránh, sau đó vội vàng trưng ra vẻ mặt khó chịu.

Nhưng Vinh Nhung chẳng hề để tâm đến hắn, chỉ quay sang nói với những khách mời bên cạnh: "Đủ người rồi, đi ăn thôi."

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com