Tại đại sảnh của nhà trọ, Tiêu Mỹ đang siết chặt hai tay, khuôn mặt đầy vẻ kinh hoảng, đứng ngồi không yên khi chờ Lương Lương và Cao Trọng xuống lầu.
Cô thật sự quá sợ hãi.
Cái cách mà Chu Phù c.h.ế.t vẫn còn ám ảnh cô đến tận bây giờ, đến mức răng còn đang không ngừng va lập cập.
Cô một giây cũng không muốn quay lại tầng trên, vì vậy khi Lương Lương và Cao Trọng gọi cô đi cùng, cô không thèm suy nghĩ, lập tức lắc đầu từ chối mạnh mẽ.
Lúc họ đi lên lầu, Lương Lương hạ giọng chửi cô một câu. Hắn nghĩ rằng cô không nghe thấy, nhưng thực ra cô nghe rất rõ ràng.
Hắn nói:
“Đồ vô dụng.”
Đúng vậy, ngay cả cô cũng cảm thấy mình thật vô dụng. Nhưng cô thật sự quá sợ, sợ đến mức không bao giờ dám bước lên tầng hai thêm một bước nào nữa.
Thế nhưng giờ đây, cô lại có chút hối hận.
Vì một mình ở lại đại sảnh, cô không hề cảm thấy an toàn chút nào.
Sao bọn họ còn chưa xuống nữa?
Tiêu Mỹ lại ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang.
Vì không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào, cô vốn tưởng trên đó chẳng có gì. Nhưng ngay khoảnh khắc cô định quay đầu đi. Cô chợt phát hiện ra có một đôi chân đang từ từ bước xuống cầu thang.
Lặng lẽ, không phát ra chút tiếng động nào.
Đôi mắt Tiêu Mỹ lập tức mở to, kinh hoảng đến há cả miệng, mãi một lúc lâu mới run rẩy thốt ra được câu hỏi:
“Là… ai… ai ở đó vậy?”
Đó tuyệt đối không phải là chân của Lương Lương hay Cao Trọng, bởi vì họ đều mang giày thể thao. Còn đôi chân này chỉ mang vớ không có giày!
Tim cô đập thình thịch không ngừng, như thể có người đang lấy trống đánh trong n.g.ự.c cô.
Khi đôi chân kia tiếp tục bước xuống, phần đùi cũng dần hiện ra theo mỗi bước.
Dáng đi của kẻ đó trông vô cùng kỳ quái.
Trong đó một chân cứng đờ, gần như kéo lê phía sau giống hệt người bị què.
Nhà trọ này… có người què sao?
Hay là… đó căn bản không phải người?
Nhưng chẳng phải Lương Lương đã nói rõ rằng ban ngày không có nguy hiểm hay sao?!
Tiêu Mỹ căng mắt nhìn chằm chằm, sợ đến mức gần như nghẹt thở.
Cô muốn đứng dậy, la hét, chạy trốn, nhưng cả cơ thể hoàn toàn không chịu nghe lời như bị đóng băng tại chỗ.
Đột nhiên, một giọng nói nhẹ nhàng nhưng kỳ quái vang lên từ cầu thang:
“Là Tiêu tiểu thư đó sao?”
Nói xong, chủ nhân của đôi chân kia cúi thấp người xuống, từ điểm giao giữa trần nhà và cầu thang, thò đầu ra nhìn cô.
Là… là ông chủ?!
Tiêu Mỹ đang hoảng loạn cực độ trái tim nhảy loạn lên bỗng dưng dịu đi một chút.
Cuối cùng cô cũng dần lấy lại được chút lý trí. Tiêu Mỹ tự giễu nghĩ thầm: “Trên lầu ngoài hai người chơi kia thì vốn dĩ còn có ông chủ nhà trọ. Vừa nãy anh ta bị Quý Xuyên đánh, có thể là bị thương ở chân, dáng đi kỳ lạ một chút cũng là chuyện bình thường thôi mà.”
Sao mình lại nhát gan đến thế chứ? Suýt chút nữa thì sợ đến ngất xỉu rồi!
Không… Khoan đã. Chẳng phải bọn họ vẫn nghi ngờ lão bản chính là quỷ sao? Cái c.h.ế.t của Chu Phù nhìn kiểu gì cũng liên quan đến hắn mà…
Tiêu Mỹ lại thấy căng thẳng trở lại.
Đúng lúc đó, lão bản đột nhiên nói:
“Bây giờ cô đang rất sợ đúng không? Đừng quá lo. Thật ra… tôi biết Chu tiểu thư đã c.h.ế.t như thế nào.”
Tiêu Mỹ lập tức ngẩng đầu, vội vàng hỏi:
“Cô ấy… cô ấy c.h.ế.t như thế nào?”
“Là vì vợ tôi.” Lão bản thở dài, rồi đổi chủ đề “Tiêu tiểu thư, phiền cô đỡ tôi một chút được không? Chúng ta xuống dưới rồi nói tiếp. Tôi bị Quý tiên sinh dẫm lên đầu gối, giờ đi cầu thang hơi khó.”
“A?” Tiêu Mỹ hơi đơ người ra.
Hắn vừa nói cái gì cơ? Là do vợ hắn?
Vậy là lão bản có vợ thật? Nhưng vợ hắn đâu rồi? Chẳng lẽ cô ta đã chết, và chính cô ta mới là người g.i.ế.c người?
Trong lòng Tiêu Mỹ bắt đầu mơ hồ dâng lên cảm giác rằng: cô sắp tìm ra một manh mối cực kỳ quan trọng.
Lúc này, trong đầu cô chợt vang lên câu mắng của Lương Lương lúc anh ta lên lầu:
“Đồ vô dụng!”
Không! Cô không phải là đồ vô dụng!
Tiêu Mỹ xúc động đứng bật dậy, vội vã bước về phía cầu thang.
Lão bản thấy cô đi tới, khẽ cười một cái rồi cảm ơn:
“Làm phiền cô rồi.”
Ngay khoảnh khắc cô đưa tay ra đỡ, trong lòng cô thoáng chút do dự.
Nhưng rồi khi nhìn thấy quầng thâm dưới mắt lão bản, cô lại mềm lòng.
Quý Xuyên đã đánh hắn thê thảm như vậy rồi mà hắn còn không phản kháng gì. Mình chỉ đỡ hắn một chút thôi, chắc cũng không sao đâu nhỉ?
Nam Cung Tư Uyển
Nghĩ vậy, cuối cùng Tiêu Mỹ đỡ lấy lão bản.
Quả nhiên, không có chuyện gì bất thường xảy ra.
Lão bản có vẻ bị thương rất nặng, dù có người đỡ nhưng đi vẫn cực kỳ chậm chạp.
Phải vất vả lắm hắn mới bước xuống được hai bậc thang, cả người đã thở dốc không thôi. Hắn quay đầu lại, miễn cưỡng cười với Tiêu Mỹ:
“Thật ngại quá, chân tôi đau lắm. Tiêu tiểu thư, làm phiền cô đỡ tôi chắc vào một chút, ngàn vạn lần đừng để tôi ngã nữa, nếu không đau sẽ càng đau hơn…”
Tiêu Mỹ gượng gạo mỉm cười, gật đầu:
“Anh yên tâm, tôi sẽ đỡ cẩn thận.”
Lão bản tiếp tục nhấc chân, thêm một bước nữa xuống cầu thang.
Khoảng cách đến mặt đất chỉ còn 4 bậc.
Hắn bước tiếp một bước không rõ là vô tình hay cố ý lại trượt chân hụt bậc.
Ngay sau đó, cả người lão bản ngã nhào về phía trước.
Tiêu Mỹ hoảng hốt hét lên, vội vã dùng hai tay giữ lấy cánh tay hắn. Nhưng không ngờ lão bản lại nặng đến vậy, không những cô không giữ được mà còn bị kéo ngã theo, cả hai cùng lăn xuống cầu thang!
“Phịch!” một tiếng nặng nề vang lên.
Tiêu Mỹ lăn xuống sàn, thân thể đè lên nửa người lão bản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong phòng, Hứa Thuật cũng nghe thấy tiếng động.
Cậu nhìn Quý Xuyên một cái, thấy đối phương vẫn không mảy may phản ứng, còn đang chăm chú lật xem nhật ký của lão bản, bèn tự mình mở cửa ra ngoài xem.
Phòng của lão bản cách cầu thang rất gần, Hứa Thuật vừa bước ra đã thấy hai người kia đang loạng choạng bò dậy từ dưới đất.
Tiêu Mỹ thấy có người tới, lập tức xấu hổ đến đỏ bừng mặt, lắp bắp nói:
“Tôi… tôi đang đỡ lão bản xuống cầu thang, không cẩn thận… bị ngã.”
Hứa Thuật nhìn về phía lão bản, ánh mắt dừng lại ở quầng thâm mắt của hắn, rồi hỏi thẳng:
“Chính anh không tự đi được sao? Tại sao lại bắt người khác đỡ?”
Tiêu Mỹ vừa định trả lời thì lão bản đã tức giận quát lên:
“Hứa tiên sinh! Tôi nghĩ anh nên trả lời câu hỏi của tôi trước đã! Tại sao các người lại xông vào phòng tôi?! Các người thật quá đáng! Bây giờ tôi lập tức trả lại tiền, làm ơn lập tức rời khỏi chỗ này cho tôi!”
Hứa Thuật thầm nghĩ: “Muốn chạy thì tôi cũng muốn chạy lắm, nhưng bước ra khỏi cửa là bị biến thành bộ xương khô đấy…”
Xem ra bây giờ không thể chọc giận lão bản, nếu không mà hắn đuổi thẳng cả nhóm ra ngoài, thì coi như xong đời. Tốt nhất là hỏi Tiêu Mỹ trước xem chuyện gì vừa xảy ra.
Lúc này, Quý Xuyên cũng vừa đi ra khỏi phòng.
Hứa Thuật liếc mắt ra hiệu cho Tiêu Mỹ, bảo cô đến chỗ ghế salon trong đại sảnh ngồi. Sau khi cả ba đã ổn định chỗ ngồi, hắn mới hỏi:
“Vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì?”
Cậu vừa dứt lời, Lương Lương và Cao Trọng cũng vừa xuống tới.
Tiêu Mỹ nhìn thấy Lương Lương, những lời định nói lập tức nuốt ngược trở vào cổ họng.
Lúc trước, Lương Lương đã lén dặn dò Tiêu Mỹ và Cao Trọng rằng: nếu phát hiện được manh mối, tuyệt đối không được để Quý Xuyên biết.
Thật ra thì Tiêu Mỹ vốn cũng không định kể lại. Bởi vì Quý Xuyên không hề bỏ ra chút công sức nào, nếu bây giờ cũng được chia sẻ cùng manh mối, vậy tại sao chỉ bọn họ mới phải trả giá để tích điểm? Như vậy thật quá bất công.
Hơn nữa, sau khi Quý Xuyên lấy được chìa khóa cũng không cho họ vào cùng, còn cố tình giấu diếm.
“Dưới lầu vừa rồi có chuyện gì vậy? Nghe tiếng động lớn quá.”
Lương Lương hỏi, nhưng không đợi ai trả lời liền nói tiếp:
“Tiêu Mỹ, Hứa Thuật, lên lầu bàn chuyện một chút.”
Tiêu Mỹ hiểu rõ ý đồ là muốn tránh mặt Quý Xuyên, nên dù trong lòng vẫn còn sợ, cô cũng không dám từ chối, đành gắng gượng đứng dậy đi theo.
Hứa Thuật nhìn Quý Xuyên một cái. Đối phương vừa lúc cũng quay đầu lại nhìn cậu, nở một nụ cười dịu dàng như không có chuyện gì.
“…”
Thề luôn, ai mà chịu nổi cái kiểu này chứ…
Bốn người cùng lên lầu, tập hợp trong phòng Lương Lương.
Sau đó, Tiêu Mỹ kể lại một cách đơn giản những gì vừa xảy ra dưới lầu.
Lương Lương nghe xong nhíu mày:
“Cô nói hắn có… vợ?”
Tiêu Mỹ gật đầu:
“Đúng vậy, là chính miệng hắn nói. Ý của hắn nghe như… Chu tỷ là bị vợ hắn giết.”
“Vậy chẳng phải… con quỷ là vợ của lão bản?”
Lương Lương cau mày suy nghĩ, đưa ra giả thuyết:
“Có thể nào là hôm qua Chu Phù làm gì đó quá giới hạn với lão bản, bị con nữ quỷ đó nhìn thấy, hiểu lầm là Chu Phù muốn ‘cướp chồng’, nên ra tay g.i.ế.c người?”
“Cái… cái gì?” Tiêu Mỹ tái mặt.
Vì cô vừa mới đỡ lão bản, đó rõ ràng là tiếp xúc thân thể trực tiếp chẳng lẽ… cô cũng sắp…
Không đúng! Cô lập tức phản bác:
“Không thể nào! Người chơi còn có đàn ông mà, nếu vì lý do đó, chẳng phải mấy nam người chơi đều bình an vô sự sao?”
Lương Lương cũng gật đầu, thấy mình vừa rồi hơi vội vàng, rồi quay sang Cao Trọng và Hứa Thuật:
“Hai người cũng nói gì đi chứ, ba người thợ giày còn hơn một Gia Cát Lượng cơ mà.”
Nhưng Hứa Thuật lại đang trầm ngâm suy nghĩ, không mấy để tâm tới cuộc trao đổi.
Dường như từ lời kể của Tiêu Mỹ, cậu đã mơ hồ cảm nhận được một điểm cấm kỵ nào đó. Nhưng… liệu có đúng là vậy không? Hay chỉ là trùng hợp?
Lương Lương thấy cậu cứ đờ người ra, bèn giơ tay chọc vào vai cậu:
“Này! Tỉnh lại đi. Nói xem, trong phòng lão bản cậu phát hiện được gì?”
“Đừng quên, chúng ta mới là một đội. Tên kia vẫn muốn g.i.ế.c cậu đấy.”
Hứa Thuật nghiêm túc:
“Tôi đương nhiên không quên. Lương ca, nếu anh không tin thì tự đi một chuyến nữa đi. Có thể là bọn tôi sơ ý nên bỏ sót manh mối. Anh là người chơi lâu năm, kinh nghiệm đầy mình, chắc chắn giỏi hơn bọn tôi rồi!”
Lương Lương hừ nhẹ một tiếng, xem như tạm tin. Rồi anh nói:
“Bây giờ coi như đã có chút manh mối rồi. Hôm nay vẫn còn nhiều thời gian, mọi người xuống lầu kiếm gì ăn trước đã. Sau đó tập trung điều tra chuyện liên quan đến vợ của lão bản.”
Tiêu Mỹ mặt trắng bệch nói:
“Tôi… tôi không muốn làm gì nữa, tôi chỉ muốn ở yên trong phòng, chờ… chờ đến hết sáu ngày này…”