Sáng hôm sau, Hứa Thuật bị tiếng hét hoảng sợ của Cao Trọng đánh thức.
Cậu lập tức lật người xuống giường, mở cửa chạy ra ngoài, không ngờ lại đúng lúc đối diện Quý Xuyên cũng vừa mới bước ra.
Hai người nhìn nhau một cái, không nói lời nào, liền vội vã cùng nhau chạy đến căn phòng bên cạnh.
Ngay khi cửa phòng sắp khép lại, Hứa Thuật vô tình liếc thấy phòng Quý Xuyên, lạ thật, trời đã sáng rõ rồi, sao anh ta vẫn bật đèn?
Lúc này, Cao Trọng đang ngồi ngay giữa hành lang, sắc mặt trắng bệch, ngồi c.h.ế.t lặng nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng đang mở toang trước mặt.
Còn chưa đến cửa phòng, Hứa Thuật đã ngửi thấy mùi m.á.u tanh nồng nặc bốc ra từ bên trong.
Cậu lập tức khựng lại, cố hít sâu để trấn tĩnh lại tinh thần. Trong khi đó, Quý Xuyên đã nhanh chân bước tới cửa phòng.
Ngay sau đó, Hứa Thuật thấy đôi mắt vốn luôn mang vẻ âm trầm của Quý Xuyên bỗng nhiên sáng lên một chút.
“……”
Xem ra tình hình bên trong không hề ổn.
Hứa Thuật cũng bước đến, và ngay cái nhìn đầu tiên, cảnh tượng trước mắt khiến cậu choáng váng.
Một màu đỏ thẫm bao trùm hơn nửa căn phòng. Trên sàn nhà vương vãi những mảng thịt đỏ tươi lớn nhỏ, những vệt m.á.u b.ắ.n tung tóe phủ đầy tường trắng, thậm chí có cả những mẩu thịt không rõ là gì dính trên đó.
Nhìn vào, cứ như thể người bên trong đã bất ngờ phát nổ từ bên trong, thân thể nát bấy không còn hình dạng.
Cả căn phòng ngập tràn trong mùi m.á.u tanh nồng nặc và hôi thối của nội tạng.
Hứa Thuật khẽ rít một tiếng, lùi lại mấy bước theo phản xạ.
Cũng may, cậu vốn tưởng mình sẽ nôn, nhưng dường như đã đánh giá thấp khả năng chịu đựng của bản thân.
Nam Cung Tư Uyển
Lúc này, hai căn phòng kế bên cũng lần lượt mở cửa.
Lương Lương bước tới liếc nhìn một cái, sắc mặt lập tức trắng bệch, lùi sang một bên lẩm bẩm:
“Má nó, thảm tới mức này thì…”
Tiêu Mỹ chỉ mới liếc qua đã vội xoay người, ôm tường nôn mửa dữ dội.
Ngay lúc đó, ông chủ nhà trọ cũng từ cầu thang đi lên, đứng ở đầu cầu thang tươi cười hỏi:
“Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Lương Lương nặng nề trả lời:
“Có người… ch·ết rồi.”
Ông chủ “à” một tiếng, chậm rãi bước tới liếc nhìn qua một cái, vẫn giữ nguyên nụ cười mà nói:
“Không sao, ta sẽ dọn dẹp sạch sẽ. Các vị khách không cần lo lắng.”
Nói xong liền quay người xuống lầu, có lẽ là đi lấy dụng cụ vệ sinh.
…… Chẳng lẽ anh ta nghĩ mọi người đang lo chuyện nơi này… quá bẩn sao?
Đối mặt với hiện trường th·ảm kh·ốc đẫm m.á.u như vậy, phản ứng thản nhiên kỳ quái của ông chủ nhà trọ chẳng khác nào đang công khai nói với cả nhóm: “Đúng vậy, ta chính là quỷ đấy, các ngươi làm gì được ta?”
Tiếng bước chân dưới lầu nhanh chóng biến mất, hành lang trở nên yên ắng đến rợn người. Chỉ còn tiếng nôn khan của Tiêu Mỹ và Cao Trọng vang vọng rõ mồn một.
Hứa Thuật do dự một lúc, rồi bước đến bên Tiêu Mỹ, nhẹ vỗ vai cô, dịu giọng hỏi:
Tiêu Mỹ ngước khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi lên, bối rối nhìn cậu.
Hứa Thuật hỏi tiếp:
“Hôm qua cô đi cùng Chu Phù đúng không? Cô ấy có làm gì kỳ lạ không? Hoặc hai người có tách nhau ra lúc nào không?”
Tiêu Mỹ vừa há miệng định trả lời đã không kiềm được mà nôn khan mấy tiếng, vội bịt miệng lại:
“Đi… đi xuống lầu rồi nói… ở đây tôi chịu không nổi nữa…”
Cô thật sự không thể chịu thêm một giây nào nữa ở nơi ghê rợn đó.
Tại đại sảnh dưới lầu, sau khi uống một hơi nửa cốc nước, Tiêu Mỹ mới run giọng kể lại:
“Chúng tôi… chắc là không làm gì kỳ quặc cả, chỉ giống mọi người, đi khắp nơi tìm manh mối thôi. Nhưng mà ——”
Cô quay sang nhìn Hứa Thuật:
“Hôm qua quả thật có lúc chúng tôi tách nhau. Tầm ba giờ chiều, chúng tôi đang ở tầng hai thì tôi muốn đi vệ sinh. Vì sợ nên tôi nhờ chị Chu đứng ngoài cửa đợi tôi ra. Chị ấy đồng ý. Nhưng khi tôi bước ra thì thấy chị ấy từ dưới lầu đi lên.”
“Dưới lầu? Một mình cô ta xuống đó làm gì? Thật là ngốc quá!” Lương Lương nhíu mày mắng.
Tiêu Mỹ co rụt cổ, khẽ cắn môi nói:
“Chị ấy bảo là ông chủ nhờ xuống giúp nâng cái bàn dài trong phòng khách…”
“Nâng cái bàn? Cô nói là khoảng ba giờ chiều?” Hứa Thuật sửng sốt:
“Lúc đó tôi với Quý Xuyên đang ở dưới lầu mà. Nếu thật sự cần người giúp, lẽ ra anh ta phải nhờ người gần hơn mới đúng. Huống chi chúng tôi là đàn ông, tại sao lại lên tầng hai tìm một cô gái?”
Lương Lương lập tức vỗ tay cái “bốp”:
“Không cần nói nhiều nữa, ông chủ kia chắc chắn có vấn đề. Hôm nay chúng ta phải tập trung điều tra hắn ta!”
Thật ra hôm qua Hứa Thuật đã định lén vào phòng ông chủ khi không có ai, nhưng sau phát hiện cửa đã bị khóa.
Họ gần như đã lục tung mọi ngóc ngách có thể trong nhà trọ này, chỉ còn duy nhất phòng ngủ của ông chủ là chưa động đến.
Vì vậy, cậu đã quyết rồi. Hôm nay nhất định phải vào được căn phòng đó.
Nhưng… làm sao để lấy được chìa khóa?
Ngay lúc ấy, Hứa Thuật liếc thấy Quý Xuyên đứng dậy, lặng lẽ đi lên tầng hai.
Nhìn bóng lưng hắn khuất dần ở góc cầu thang, Cao Trọng ngơ ngác hỏi:
“Hắn đi đâu vậy? Không đi tìm manh mối cùng chúng ta sao?”
Hứa Thuật hơi suy nghĩ một chút, khóe miệng khẽ cong lên. Cậu dường như đã đoán được Quý Xuyên đang định làm gì.
Quả nhiên, chỉ một lát sau, một loạt tiếng động hỗn loạn vang lên từ tầng trên. Những âm thanh giằng co kéo dài chưa đến mười giây, cuối cùng kết thúc bằng một tiếng hét thảm thiết của ông chủ nhà trọ.
“Hắn… hắn không phải đã g.i.ế.c ông chủ rồi đấy chứ?” Cao Trọng tròn mắt kinh ngạc, há hốc miệng.
Hứa Thuật thầm nghĩ: hắn chắc không ngu đến thế, nếu không thì đã chẳng sống được đến giờ.
Nếu đoán không sai, thì Quý Xuyên chính là...
Tiếng bước chân từ xa dần dần tiến lại gần, xen lẫn là tiếng leng keng của chùm chìa khóa va chạm.
Hứa Thuật nhịn không được bật cười khẽ:
“Người này đúng thật là đi cướp chìa khóa rồi.”
Không cần nói cũng biết, ý tưởng của cả hai rõ ràng giống nhau đến bất ngờ. Mà cũng đúng thôi, dù sao thì người kia là do chính cậu viết ra mà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lương Lương thì ngơ ngác, ngạc nhiên tới mức mặt mũi ngớ ra:
“Gì cơ? Còn có thể làm vậy sao? Lỡ đâu vi phạm cấm kỵ thì sao…”
Quý Xuyên bước xuống cầu thang, nét mặt lạnh tanh, nhìn thẳng về phía Hứa Thuật:
“Lại đây.”
Hứa Thuật còn chưa kịp bước, Lương Lương đã nhanh chân đi trước.
Nhưng mới được vài bước, Quý Xuyên đã nhìn thẳng anh ta, khóe môi nhếch lên cười nhạt:
“Ta không gọi ngươi.”
Hắn sao lúc nào cũng toát ra sát khí vậy trời.
Hứa Thuật vội vã bước nhanh tới, cười gượng gạo:
“Được rồi được rồi, tôi tới, đi thôi.”
Ánh mắt Quý Xuyên rời khỏi Lương Lương, nụ cười cũng lập tức biến mất, khôi phục lại vẻ lạnh lùng u ám thường thấy.
Hắn cầm chìa khóa, đi thẳng đến phòng ngủ của ông chủ, mở khóa rất nhanh và dứt khoát. Lúc đó, Lương Lương còn định đi theo vào xem tình hình trong phòng.
Nhưng lần này, anh ta vừa mới nhích chân định đi thì bị Cao Trọng kéo lại.
Lương Lương định nổi nóng, nhưng Cao Trọng lập tức ghé sát thì thầm một câu gì đó.
Cùng lúc ấy, Hứa Thuật và Quý Xuyên đã bước vào trong phòng. Quý Xuyên còn khóa trái cửa từ bên trong, hoàn toàn không để cho ba người còn lại cơ hội bước vào.
Sau khi khóa cửa lại, Quý Xuyên quay người, đúng lúc đối mặt với Hứa Thuật. Hắn nhìn chằm chằm cậu hai giây, rồi lạnh lùng nói:
“Đừng nói cho ai biết bất kỳ manh mối nào trong căn phòng này. Nếu không ngươi chết.”
Hứa Thuật vội vàng gật đầu:
“Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không hé răng. Nếu tôi lỡ nói ra, là tôi hẹo!”
Quý Xuyên thu ánh mắt lại, bắt đầu đảo mắt quan sát khắp căn phòng.
Hứa Thuật cũng lấy lại tinh thần, nghiêm túc xem xét một lượt.
Một lát sau, ánh mắt cậu dừng lại ở phần tường phía đầu giường:
“Chỗ đó trông có gì đó là lạ… giống như đã từng treo khung ảnh.”
Cùng lúc đó, tại phòng của Lương Lương ở tầng hai:
Anh ta khóa cửa phòng lại, vội quay sang hỏi Cao Trọng:
“Cậu thực sự đoán ra cấm kỵ là gì rồi hả?”
Cao Trọng gật đầu chắc nịch:
“Đúng vậy! Tôi nghĩ chắc chắn là thế này: Rất đơn giản buổi tối không được phát ra tiếng động! Tối qua chị Chu chẳng phải đã la hét một hồi rồi bị g.i.ế.c đó sao?”
Lương Lương nhìn hắn như nhìn đồ ngốc, một lúc sau mới nhún vai nói:
“Cái đó tôi cũng nghĩ tới từ lâu rồi, nhưng nghe qua thấy đơn giản quá, khả năng đúng thấp lắm. Mà thôi, vốn cũng chẳng nên kỳ vọng gì vào tân thủ cả. Đi thôi, đi xem ông chủ kia thế nào rồi.”
Vừa đi ra, hắn vừa hừ lạnh:
“Cái thằng kia đúng là ngu! Chỉ biết dùng bạo lực giải quyết vấn đề, còn dám ra tay với một người mà rất có thể là quỷ. Tôi đoán đêm nay c.h.ế.t chắc là nó rồi!”
Cao Trọng líu ríu đi theo sau, thấp giọng hỏi:
“Lương ca, nếu trong căn phòng đó thật sự có manh mối thì sao? Hắn chắc chắn sẽ không chia sẻ với tụi mình.”
Lương Lương cười khẩy:
“Hắn không nói, chẳng lẽ cái tên mặt trắng kia cũng không nói à? Đừng quên, thằng đó đã hứa chia điểm cho tôi mà. Nó mới là người một đội với chúng ta, sao lại giúp thằng kia giấu manh mối được?”
Vậy nên, bọn họ chỉ cần đợi. Đợi hai người kia ra khỏi phòng, hắn sẽ tìm cơ hội lôi Hứa Thuật ra riêng để hỏi.
Đó cũng chính là lý do trước đó, khi Quý Xuyên gọi Hứa Thuật làm bạn cùng đội, Lương Lương không hề ngăn cản.
Nếu Hứa Thuật tìm được manh mối, có thể không nói cho Quý Xuyên, còn nếu Quý Xuyên tìm được manh mối, Hứa Thuật chắc chắn sẽ kể lại cho bọn họ!
Tại phòng của ông chủ dưới lầu, Hứa Thuật đột nhiên hắt xì một cái.
Cậu xoa mũi, rồi ra hiệu cho Quý Xuyên:
“Được rồi, dọn cái này đi.”
Cả hai cùng nhau đẩy một chiếc tủ quần áo lớn khỏi bức tường. Cái tủ nằm giữa tường bên trái phòng, đối diện chân giường, cách sắp xếp kỳ quặc khiến ai cũng phải để ý.
Tủ quần áo to thế này thường được đặt sát góc, ai lại để giữa phòng, đối diện giường ngủ?
Quả nhiên, khi đẩy chiếc tủ ra, cả hai lập tức thấy trên bức tường bị che là một vài dòng chữ mờ mờ.
Bức tường dường như đã được sơn phủ lại, khiến chữ gần như biến mất chỉ còn sót lại những nét nhạt nhòa.
Cỡ chữ khá lớn, và kiểu chữ giống hệt dòng “Welcome to Nguyệt Hạ Môn” bên ngoài đại sảnh. Có vẻ cũng là cùng một người viết.
Hứa Thuật lùi lại vài bước, nheo mắt, lẩm bẩm đọc từng chữ:
“Vĩnh… viễn… có… một… cái gì…”
Quý Xuyên tiến lại, đứng bên cạnh cậu, lạnh nhạt nói tiếp:
“Là ‘Vĩnh viễn ở bên nhau’.”
Hắn nhìn bức tường bằng ánh mắt trầm lặng rồi kết luận:
“Ông chủ không phải độc thân.”
Hứa Thuật hơi sững người, rồi gật đầu đồng tình.
Tuy chưa rõ ai viết dòng chữ đó, nhưng nếu là ông chủ thuê người vẽ, thì một gã đàn ông độc thân sẽ không bao giờ để dòng chữ “vĩnh viễn ở bên nhau” trong phòng ngủ của mình.
Huống chi, vết tích mờ trên đầu giường còn cho thấy đã từng treo khung ảnh. Hứa Thuật mạnh dạn đoán rằng ông chủ không chỉ không độc thân, mà còn đã kết hôn và bức ảnh đó rất có thể là ảnh cưới.
Nếu vậy, thì cuộc hôn nhân chắc chắn đã kéo dài không ngắn, nếu không tấm ảnh cũng chẳng để lại dấu tích rõ ràng như vậy.
Nhưng căn phòng này, nhìn cách bài trí thế nào cũng giống chỗ ở của một người độc thân. Không hề có bất cứ món đồ nữ tính nào, thậm chí một sợi tóc dài cũng không thấy.
Và quan trọng nhất từ đầu đến giờ, chưa ai nhìn thấy vợ của ông chủ.
Nghĩ như vậy, Hứa Thuật quay sang nhìn Quý Xuyên, hỏi:
“Vậy… có khi nào ‘bà chủ mất tích’ chính là quỷ không?”