Hứa Thuật lật chiếc đồng hồ báo thức lại, tắt chuông hẹn giờ.
Không trách được tại sao hai người kia lại tự tin đến thế rằng đêm nay người c.h.ế.t sẽ là Quý Xuyên thì ra bọn họ đã chơi trò này.
Trước đó không lâu, Quý Xuyên đã đánh lão bản một trận, nên hiện tại hắn là người có khả năng gặp nguy hiểm cao nhất. Mà để đảm bảo an toàn cho bản thân, Lương Lương và Cao Trọng đã âm thầm đặt chiếc đồng hồ báo thức trong phòng hắn.
Lúc này mọi người đang dồn toàn lực chú ý vào việc tìm ra điều cấm kỵ, nên sẽ rất ít ai để tâm đến một chiếc kim đồng hồ báo thức bé nhỏ. Nếu như Quý Xuyên không để ý mà bỏ qua, thì khi đến nửa đêm đúng 12 giờ, thời điểm quỷ hồn xuất hiện, chiếc đồng hồ này sẽ vang lên đúng giờ.
Lúc đó, ai biết được con quỷ kia có thể vì nghe thấy tiếng chuông mà nhào tới tấn công Quý Xuyên hay không?
Thật đúng là một chiêu hiểm độc.
Hứa Thuật vừa định đặt chiếc đồng hồ báo thức trở lại, thì Quý Xuyên lại giành lấy, ấn nút hẹn giờ một lần nữa, rồi xoay người rời đi.
Hứa Thuật đi đến cửa, thấy Quý Xuyên bước vào phòng của Lương Lương, một lúc sau lại đi ra, rồi đặt chiếc đồng hồ báo thức lên tủ đầu giường của phòng này.
…Hắn đã đổi vị trí đồng hồ báo thức giữa hai phòng.
Vì tiện tìm manh mối, mọi người đều không khóa cửa phòng. Phải nói rằng, làm chuyện xấu trong tình huống này quả thật quá tiện lợi.
Hứa Thuật khẽ ho hai tiếng rồi nói:
“Vừa rồi tôi nghe Tiêu Mỹ kể một chuyện. Từ đó tôi có thể suy đoán ra điều cấm kỵ trong trò chơi lần này là gì. Anh muốn biết không?”
Ánh mắt Quý Xuyên lóe lên, trầm giọng đáp:
“Nói.”
Hứa Thuật cười:
“Muốn biết à? Tốt thôi. Chúng ta nói điều kiện trước đã.”
Một tia sát ý rõ ràng thoáng lướt qua đôi mắt sâu thẳm của Quý Xuyên.
Hứa Thuật lập tức nói nhanh:
“Rất đơn giản thôi. Anh chỉ cần hứa rằng về sau tuyệt đối sẽ không g.i.ế.c tôi, tôi sẽ nói ra. Đừng tưởng tôi không biết, anh bây giờ đang chờ tìm ra điều cấm kỵ, rồi tiện thể… xử tôi đúng không?”
“Ừ.”
(Quý Xuyên thừa nhận rất thẳng thắn.)
“……” (Hứa Thuật nghẹn lời)
“Vậy sao, anh đồng ý điều kiện của tôi chứ?”
Ánh mắt sắc bén của Quý Xuyên nhìn chằm chằm vào mặt Hứa Thuật, rõ ràng hắn khó chịu khi có người dám ra điều kiện với mình.
Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi nói:
“Trong ván này tôi sẽ không g.i.ế.c cậu.”
“Tôi nói là về sau, bao gồm mọi ván chơi sau này!”
“Được một tấc lại muốn tiến một thước.”
Quý Xuyên thốt ra một câu đầy châm biếm, rồi xoay người rời đi.
Hứa Thuật bắt đầu sốt ruột, nhiệm vụ trong ván này quá dễ, Quý Xuyên chẳng mấy chốc sẽ tự mình tìm ra được. Đến lúc đó, mạng của cậu coi như xong!
“Còn sống được ván nào thì hay ván đó thôi…”
Nghĩ vậy, cậu vội vàng chạy lên trước chặn đường Quý Xuyên:
“Khoan đã! Một ván thì một ván!”
Quý Xuyên dừng bước.
Hứa Thuật liếc nhìn cánh cửa phòng chỉ khép hờ, bước tới khóa lại, rồi hạ giọng nói:
“Nếu tôi đoán không nhầm, ai không giữ lời hứa sẽ chết.
Tuy bây giờ chỉ là suy đoán, nhưng tôi cảm thấy khả năng đúng lên tới tám, chín phần.”
Bây giờ, phải chờ xem đêm nay người c.h.ế.t có phải là Tiêu Mỹ không.
Nếu điều cấm kỵ thật sự là điều này, vậy thì Tiêu Mỹ đã vô tình kích hoạt, và đêm nay chắc chắn sẽ chết, không thể nghi ngờ gì nữa.
Sau khi nghe xong, Quý Xuyên không phản ứng ngay, mà hơi trầm ngâm một chút, rồi lấy từ trong túi ra một tờ giấy, đưa cho Hứa Thuật.
Đó là một tờ giấy bị xé đôi theo chiều ngang, nhìn qua có vẻ như là một trang trong sổ tay.
Hứa Thuật lập tức đoán ra có lẽ đây là một trang từ cuốn nhật ký mà Quý Xuyên đã lén xem trong phòng của lão bản.
Anh vội vàng nhận lấy, mở ra xem, không khỏi kinh ngạc nói:
“Cái này là… do lão bản viết?!”
Cả trang giấy tràn ngập những dòng chữ viết đi viết lại, lớn nhỏ xen kẽ:
“Tiện nhân”, “Kỹ nữ”…
Những từ ngữ đó được viết bằng lực tay rất mạnh, có chỗ thậm chí còn rạch rách cả giấy, đủ để thấy người viết lúc đó căm phẫn tột độ.
Và những từ này rõ ràng là để chửi rủa phụ nữ.
Kết hợp với những manh mối trước đó, rất dễ khiến người ta liên tưởng rằng vợ của lão bản đã làm điều gì đó có lỗi với anh ta.
Có lẽ hành vi đó phá vỡ lời hứa giữa hai người, cho nên hiện giờ, người chơi bị trừng phạt nếu không giữ đúng lời hứa. Chính là vì phản ánh bi kịch của họ.
Nhưng… vẫn có một điểm mâu thuẫn không giải thích được.
Bởi nếu đúng là vợ lão bản phản bội và bị giết, thì linh hồn oán hận (quỷ) phải là vợ ông ta.
Mà nếu cô ta c.h.ế.t vì không giữ lời, thì tại sao sau khi thành quỷ, cô ta lại đi g.i.ế.c những người chơi cũng không giữ lời?
Theo lý mà nói, phải là lão bản đi g.i.ế.c những kẻ phản bội, mới hợp logic hơn chứ?
Hơn nữa, nếu hôn nhân giữa hai người đã sụp đổ đến vậy, thì tại sao lão bản còn giúp vợ mình đặt bẫy người chơi?
Vì vậy, hoặc là cấm kỵ không phải là “phải giữ lời hứa”,
hoặc là lão bản mới chính là quỷ g.i.ế.c người.
Hứa Thuật thiên về khả năng thứ hai. Đối với suy đoán về điều cấm kỵ, cậu đã chắc chắn tám phần.
Tuy nhiên, dù đêm nay Tiêu Mỹ có c.h.ế.t thật, cũng không thể hoàn toàn khẳng định là vì điều này.
Trong tình huống như vậy, việc Hứa Thuật cần làm là tiếp tục tìm thêm manh mối, để biến suy đoán 80% thành sự thật 100%.
Cậu nghĩ đến đây, liền nói với Quý Xuyên:
“Tóm lại, bây giờ chúng ta tiếp tục tìm thêm manh mối đi, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Quý Xuyên gật đầu, rồi dẫn đầu rời khỏi phòng.
Hứa Thuật thấy hắn đi thẳng xuống lầu, không khỏi thầm nghĩ:
“Xem ra… chúng ta đã nghĩ giống nhau rồi.”
Tầng hai toàn bộ đều là phòng cho khách, là nơi thường xuyên có khách ra vào, cũng được dọn dẹp sạch sẽ thường xuyên, cho nên khả năng có manh mối là rất thấp.
Vì vậy, trọng điểm tìm kiếm đương nhiên phải đặt vào những nơi mà khách ít lui tới.
Phòng của lão bản đã lục soát kỹ lưỡng rồi, tiếp theo chỉ còn lại phòng bếp và thư phòng.
Trong hai nơi này, chỗ có khả năng cao nhất để giấu manh mối, chính là...
Phòng bếp.
Quý Xuyên đi thẳng vào phòng bếp.
Căn nhà này có một gian bếp rất rộng rãi, một bức tường được thiết kế nguyên mảng tủ đựng chén đĩa, một bên khác có tủ lạnh, lò nướng, lò vi sóng, và đủ loại thiết bị nấu ăn khác.
Ở giữa phòng bếp là một quầy hình bầu dục, phía trên khảm sẵn bếp nấu.
Góc tường đặt một cái giỏ lớn chuyên để rau củ tươi sống.
Cả căn bếp được sắp xếp rất gọn gàng sạch sẽ, không hề bày bừa đồ đạc lộn xộn, nhìn vào rất thoải mái và dễ chịu.
Cũng chính vì vậy, những đồ vật trong đây hầu như có thể nhìn thấy hết từ cửa, căn bản không có chỗ nào thuận tiện để giấu đồ.
Tuy nhiên, Hứa Thuật vẫn chọn tới phòng bếp trước.
Vì ngoài việc nghi ngờ nơi này nhiều hơn, còn một lý do nữa:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lương Lương và Cao Trọng hiện đang ở trong thư phòng.
Lúc đi ngang qua đó, Hứa Thuật thấy Tiêu Mỹ vừa bước ra khỏi phòng của lão bản, sắc mặt cô không được tốt, chắc là không moi được gì từ miệng anh ta.
Điều này lại càng chứng minh suy đoán của Hứa Thuật là đúng.
Cậu không dừng lại lâu, lập tức đi vào phòng bếp.
Vừa bước vào, thấy Quý Xuyên đang chăm chú nhìn vào loạt tủ bát gắn trên tường, Hứa Thuật bỗng nhiên rất muốn thử dò ý hắn, bèn mở miệng:
“Phòng bếp ít đồ như vậy, chắc chẳng có manh mối đâu. Hay là tụi mình ra sảnh tìm tiếp đi?”
Quý Xuyên liếc anh một cái, chỉ lạnh lùng phun ra một chữ:
“Dọn.”
“…… Tôi có phải cu li đâu mà dọn chứ.”
Mặc dù miệng thì càm ràm như vậy, nhưng tay đã xắn áo lên và bắt đầu lục tìm.
Đến bước này thì đã rõ ràng ý nghĩ của Quý Xuyên và Hứa Thuật là hoàn toàn giống nhau.
Vì ngoài phòng lão bản hôm qua ra, những nơi còn lại họ gần như đã lục tung lên cả rồi, lại còn các nhóm khác cũng đã tìm một lượt.
Vậy mà vẫn không tìm được manh mối, thì chỉ có thể kết luận:
Trong nhà chắc chắn có chỗ nào đó đã bị che giấu.
Ví dụ điển hình trong các thiết kế nhà thường thấy là:
Tầng hầm ngầm.
Không xét đến khả năng có phòng mật thất, là vì tất cả các phòng trong nhà đều đã được đi qua nhiều lần.
Nếu có một căn phòng nào diện tích nhỏ bất thường so với mặt bằng chung, thì đã bị phát hiện từ sớm rồi.
Tất nhiên, đây chỉ là một giả thuyết có độ tin cậy tương đối cao, rốt cuộc sự thật là gì thì…
Vẫn phải tìm tiếp mới biết được.
Hai người, một trái một phải, bắt đầu dọn từ hai đầu.
Nhưng sức của Quý Xuyên rõ ràng mạnh hơn so với một tên “trạch nam” như Hứa Thuật, cậu mới chỉ dọn xong ngăn tủ đầu tiên thì Quý Xuyên đã dọn tới ngăn thứ ba rồi.
Ngay sau đó, động tác của Quý Xuyên khựng lại, quay sang bảo Hứa Thuật:
“Đi đóng cửa lại.”
Hứa Thuật nghe vậy thì kinh ngạc quay đầu lại nhìn thoáng qua, rồi phát hiện:
Dưới ngăn tủ thứ ba mà Quý Xuyên vừa dọn ra, có bốn viên gạch màu vàng nhạt khác màu rõ rệt so với các viên gạch khác trong phòng.
Nam Cung Tư Uyển
Dấu hiệu quá rõ ràng rồi, đúng là nhiệm vụ tay mơ nên mới cần nhắc nhở như thế.
Tuy nhiên, dù không có gợi ý thì cũng vẫn có thể tìm ra được, chỉ là phải tốn công gõ từng viên gạch để tìm chỗ rỗng mà thôi.
Trong lúc Hứa Thuật còn quan sát vài giây, Quý Xuyên đã tự mình đi đóng cửa.
Tên này chắc chắn là người hay thù dai.
Hứa Thuật âm thầm ghi nhớ điều đó, rồi hỏi:
“Viên gạch này làm sao mở ra được? Có cần đi tìm búa đập thử không?”
Quý Xuyên nhìn quanh một vòng, rồi xoay người nhấc lên một cái lò vi ba cỡ nhỏ, giơ cao lên quá đầu, nhắm ngay chỗ mấy viên gạch đó rồi nện mạnh xuống.
“Phanh!”
…… Thật sự là đơn giản và thô bạo.
Nếu là gạch lát sàn thông thường, có lẽ cú nện này chỉ tạo ra vài vết nứt, nhưng mấy viên này hiển nhiên không phải gạch thật.
Ngay giây sau cú nện, hai viên gạch trúng đòn “lách cách” một tiếng, vỡ ra thành từng mảnh, thậm chí còn lộ ra dịch keo rõ rệt.
Qua các mảnh gạch, lộ ra một ít vân gỗ bên dưới.
Khi Quý Xuyên đang cúi người gỡ bỏ các mảnh gạch còn lại, từ ngoài phòng bếp vang lên tiếng Lương Lương la lớn:
“Hai người các cậu ở trong đó làm gì vậy? Sao mà động tĩnh lớn thế?
Có phải phát hiện được manh mối rồi không?
Vì sao lại khóa cửa? Mau mở cửa ra!”
Ngay sau đó là tiếng tay vặn cửa bị lắc điên cuồng.
“Còn không mở tôi sẽ phá cửa đó!”
Quý Xuyên vỗ vỗ tay đầy bụi, vẻ mặt điềm tĩnh xoay người, rút một con d.a.o chặt xương từ giá dao, rồi bước về phía cửa.
Hứa Thuật ôm trán:
“Dù gì thì lát nữa chúng ta rời khỏi đây, bọn họ cũng sẽ phát hiện tầng hầm này thôi.
Giờ khóa cửa thật ra chẳng có tác dụng gì, hay là để họ vào luôn đi.”
Quý Xuyên quay đầu nhìn cậu, con d.a.o trên tay lóe lên ánh sáng lạnh:
“Ngươi muốn ch·ết à?”
Không phải là hỏi, mà là khẳng định.
Hứa Thuật:
“…… Không muốn, ngài thích làm gì thì làm.”
“Ngươi đi xuống. Ta sẽ giữ chân bọn họ.”
Nói xong, Quý Xuyên ngừng một chút, rồi bổ sung:
“Ta sẽ không g.i.ế.c bọn họ.”
Không hiểu sao, hắn bỗng dưng mất hứng thú với việc g.i.ế.c mấy người này.
Bây giờ, người duy nhất mà hắn có hứng giết… đang đứng ngay trước mặt hắn.
Hứa Thuật bất chợt nhìn thấy khoé miệng Quý Xuyên khẽ nhếch lên, một luồng hàn ý lạnh toát tràn dọc sống lưng.
Cậu lập tức nói:
“Vậy tôi xuống ngay đây!”
Nói xong, anh nhanh chóng nhặt hết mảnh gạch và gỗ phía trên ra.
Bên dưới lớp gạch là một tấm ván gỗ hình vuông, bốn góc được cố định bằng đinh.
Nhưng có vẻ đã để lâu nên bị mục, chẳng cần bậy đinh hay dùng sức.
Hứa Thuật nhặt lại cái lò vi ba méo mó, bắt chước Quý Xuyên, đập mạnh xuống một cái, lập tức ván gỗ vỡ toang ra một lỗ lớn, cái lò vi ba còn rơi thẳng xuống dưới.
Ánh đèn phòng bếp đủ sáng để chiếu rọi miệng hố, Hứa Thuật thấy rõ một cầu thang dẫn xuống dưới.
Nhưng người cậu không có đèn pin, bên dưới tối om, xuống cũng bằng thừa.
Cậu quay lại hỏi:
“Anh có mang điện thoại theo không?”
Cậu nhớ là dù không dùng để liên lạc, nhưng điện thoại vẫn có thể mang vào trong trò chơi.
Quý Xuyên cau mày, thò tay vào túi áo tìm, rồi xoay người mở cửa phòng bếp.
Lương Lương đang định tông cửa, không ngờ vừa vặn cửa mở ra, hắn chưa kịp dừng thế, lao thẳng vào như trâu húc mảng tường.
Quý Xuyên lặng lẽ duỗi một chân ra.
“Phịch!”
Lương Lương đập đầu hoa mắt chóng mặt, m.á.u mũi cũng chảy ròng ròng.
Vừa phun m.á.u mũi vào miệng, hắn vừa chống người đứng dậy vừa mắng:
“Hai người mẹ nó có bị……”
Chữ “bệnh” còn chưa kịp thoát khỏi miệng thì một lưỡi d.a.o đã kê sát cổ hắn.
Quý Xuyên nửa ngồi xổm trước mặt hắn, đưa tay trái ra, nở nụ cười sáng lạn: