Xuyên Đến Vô Hạn Trò Chơi Lấp Hố Văn

Chương 2: Thí Luyện Trường



Hứa Thuật hoảng loạn chụp đại một món đồ trên bàn trà rồi ném mạnh về phía Quý Xuyên để cản đường, sau đó quay đầu bỏ chạy không ngoái lại.

 

Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng rút ngắn, Quý Xuyên gần như đã tóm được cổ áo Hứa Thuật thì đúng lúc đó, người đàn ông trung niên phía sau mở miệng hét lên:

 

“Được rồi, được rồi! Tạm thời tha cho cậu ta đi! Mấy người cứ chạy tới chạy lui rồi la hét ầm ĩ thế này, coi chừng kích hoạt cấm kỵ rồi cả đám cùng c.h.ế.t đấy!”

 

Lời nói đó như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào Quý Xuyên.

 

Chỉ còn một chút nữa là bắt được Hứa Thuật, hắn lại đành dừng tay. Nụ cười hưng phấn lập tức biến mất, như thể chưa từng tồn tại.

 

Hắn từ từ thả lỏng tay, ánh mắt vẫn không rời khỏi Hứa Thuật, bình thản nói:

 

“Tạm thời… để đó đã.”

Nói xong, Quý Xuyên liền thản nhiên ngồi xuống ghế sofa gần nhất, như thể vừa rồi chưa hề cầm d.a.o đuổi c.h.é.m ai.

 

Hứa Thuật thấy vậy, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

 

Mẹ nó chứ, đây là cái thể loại trò chơi quái quỷ gì vậy?!

 

Lúc này, cậu mới sực nhớ ra một chi tiết quan trọng: Nam chính Quý Xuyên bước vào trò chơi với một chấp niệm cực kỳ mạnh mẽ. Một điều ước mà hắn bằng mọi giá muốn thực hiện.

 

Vậy nên hắn chắc chắn sẽ không để mình c.h.ế.t sớm trong trò chơi đâu. Có lẽ vì vậy mà khi nghe lời cảnh báo từ người đàn ông trung niên, hắn mới miễn cưỡng tha cho Hứa Thuật.

 

“Sớm biết thế thì mình đã bày chiêu đó từ đầu cho rồi!”

 

“Thằng nhóc tóc xoăn, mày tính sao với vụ điểm tích lũy?”

Người đàn ông trung niên chẳng quan tâm tâm trạng rối bời của Hứa Thuật, hỏi thẳng.

 

Hứa Thuật liếc Quý Xuyên một cái, rồi đáp:

 

“Tôi đồng ý.”

 

Người đàn ông kia cười hài lòng:

 

“Tốt. Vậy bây giờ mọi người tự giới thiệu một chút, rồi bàn tiếp về trò chơi.”

 

Sáu người một lần nữa ngồi xuống ghế sofa, lần này Quý Xuyên chiếm hẳn một chiếc cho riêng mình.

 

Từng người lần lượt giới thiệu tên tuổi. Người đàn ông trung niên tên là Lương Lương. Ông ta hắng giọng, nói:

 

“Vừa rồi trong thông báo nhiệm vụ có nói, nhiệm vụ lần này là sống sót trong sáu ngày. Mọi người nhớ chứ?”

 

Mọi người gật đầu. Lương Lương tiếp tục:

 

“Không có đạo cụ hỗ trợ thì con người tuyệt đối không thể chống lại quỷ hồn. Bị nó theo dõi coi như xong đời. Nhưng cũng đừng quá sợ quỷ muốn g.i.ế.c người cũng bị ràng buộc bởi một thứ gọi là ‘cấm kỵ’. Chỉ cần cẩn thận, không phạm phải, thì vẫn sống được.”

 

“Cấm kỵ là cái gì?” Cô nữ sinh cấp ba tên Tiêu Mỹ lên tiếng hỏi.

 

Lương Lương lắc đầu:

 

“Mỗi lần vào game là một cấm kỵ khác nhau. Lần này là gì thì tôi cũng không biết. Hiện tại chỉ có hai hướng hành động.”

 

“Một là: Mọi người cùng nhau đi tìm manh mối trong căn nhà này, lần mò ra cốt truyện chính của trò chơi lần này, từ đó suy đoán cấm kỵ là gì, rồi tránh nó.”

 

Hứa Thuật chen vào:

 

“Nhưng tìm manh mối cũng nguy hiểm. Trong lúc tìm, có thể vô tình kích hoạt cấm kỵ và c.h.ế.t lúc nào không hay.”

 

Lương Lương gật đầu, có chút bất ngờ nhìn cậu, rồi tiếp tục:

 

“Cách thứ hai là… không làm gì cả. Chờ sáu ngày trôi qua. Nhưng như vậy cũng không an toàn đâu. Biết đâu chỉ lỡ miệng nói sai một câu cũng đủ chết, mà còn chẳng biết mình phạm vào điều gì. Vậy nên, theo tôi thì…”

 

Chưa kịp nói hết câu, trên cầu thang bỗng vang lên tiếng bước chân ai đó đang đi xuống.

 

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía cầu thang. Không lâu sau, một thanh niên trạc hơn hai mươi tuổi từ trên lầu đi xuống.

 

Anh ta đeo kính, tóc cắt đầu đinh, vẻ ngoài gọn gàng, nho nhã, trông như một người trí thức có học thức đàng hoàng.

 

Lương Lương ghé tai nói nhỏ:

 

“Chắc mọi người từng chơi game rồi, người này chính là kiểu NPC trong game online đấy.”

 

Cùng lúc đó, thanh niên kia cũng nhìn về phía họ, cười niềm nở rồi mở miệng:

 

“Ôi chà, hóa ra các vị khách quý đã đến rồi cơ à! Tôi là chủ nhà trọ này, hoan nghênh mọi người đến nghỉ ngơi nhé! Nhưng mà… mấy người đến lúc nào thế? Sao không gọi tôi một tiếng?”

 

Hứa Thuật thầm nghĩ:

 

“Tôi la hét như điên ban nãy mà anh còn bảo không nghe thấy hả?”

 

Chủ nhà cười tươi:

 

“Thôi được rồi, để tôi dẫn mọi người đi xem phòng nha?”

 

Dù chẳng ai đáp lại, nhưng anh ta cũng chẳng để tâm, cứ tươi cười, nghiêng người sang một bên làm động tác mời:

 

“Phòng đều ở tầng hai, mời các vị đi theo tôi.”

 

Mọi người lần lượt đứng dậy. Lương Lương là người đi đầu, những người khác cũng lần lượt bước theo.

 

Vì ngôi nhà này vốn là nhà dân cải tạo thành nhà trọ, nên dù trang trí có đẹp đẽ đi nữa thì cũng không nhiều phòng như khách sạn. Cả tầng hai chỉ có sáu phòng nhỏ, không có toilet riêng trong từng phòng. Nhà vệ sinh đặt ở cạnh cầu thang.

 

Vừa khéo, sáu phòng vừa đủ chia đều mỗi người một phòng.

 

Lương Lương lập tức chọn căn gần cầu thang nhất. Phòng đối diện thì bị Tiêu Mỹ nhanh tay chiếm mất. Chu Phù không còn cách nào khác đành lấy phòng bên cạnh Lương Lương, vì gần người chơi kỳ cựu khiến cô cảm thấy yên tâm hơn.

 

Cao Trọng có vẻ cũng nghĩ thế, liền nhanh chân nhảy vào căn đối diện phòng Chu Phù.

 

Hứa Thuật: “…”

 

Chỉ còn lại hai phòng cuối hành lang, một cho cậu, một cho Quý Xuyên.

 

Sau khi phân phòng xong, mọi người lại quay lại phòng khách, tiếp tục thảo luận nốt chuyện dở dang về trò chơi và nhiệm vụ.

 

Thật ra cũng chẳng còn gì để bàn thêm. Lương Lương vẫn giữ vững ý kiến rằng nên đi tìm manh mối thì tốt hơn, ngồi yên chờ c.h.ế.t chẳng có ích gì.

 

Không ai buồn nói chuyện phiếm, mọi người lập tức bắt tay vào tìm kiếm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Theo lý thì chia hai người một nhóm là hiệu quả nhất, nhưng vì Quý Xuyên không chịu giao nộp điểm tích lũy cho Lương Lương, nên Lương Lương quyết định cho Hứa Thuật đi một mình, còn bốn người còn lại chia làm hai tổ, dứt khoát không rủ Quý Xuyên chơi cùng.

 

Nhưng tổ còn chưa kịp chia xong, Quý Xuyên đã giơ tay chỉ về phía Hứa Thuật, giọng từ tốn:

 

“Ngươi, đi theo ta.”

 

Khóe miệng Hứa Thuật giật giật:

 

“Tôi từ chối được không?”

 

Quý Xuyên nhìn cậu hai giây, sau đó khóe môi từ từ cong lên.

 

Giống như đa số nam chính trong tiểu thuyết, Quý Xuyên có một khuôn mặt rất đẹp. Đôi mắt phượng dài sâu đầy mê hoặc, lông mày rậm và sắc nét, sống mũi cao thẳng, đường nét khuôn mặt góc cạnh rõ ràng vừa không quá nữ tính mà cũng không quá thô kệch, nhìn thế nào cũng thấy đúng chuẩn một mỹ nam khiến người ta vui mắt vui lòng.

 

Người như vậy, khi cười lại càng quyến rũ.

 

Nhưng trong mắt Hứa Thuật, nụ cười đó chỉ khiến sống lưng cậu lạnh buốt.

 

“…Đừng cười nữa, tôi theo anh là được chứ gì!”

 

Lương Lương vốn định can thiệp, nhưng suy nghĩ kỹ lại rồi gật đầu:

 

“Vậy được, hai người các cậu đi chung, bên này tụi tôi cũng chia thành hai tổ.”

 

“Lương ca, em… em đi với anh được không?” Cao Trọng lập tức hỏi.

 

Ngay sau đó, Tiêu Mỹ và Chu Phù cũng nhìn về phía Lương Lương với ánh mắt chờ mong.

 

Lương Lương bị cả ba người nhìn chằm chằm, thầm nghĩ: dù ban ngày khả năng gặp nguy hiểm là thấp, nhưng cũng không thể chắc chắn hoàn toàn. Nhỡ đâu thật sự có chuyện thì vẫn nên đi với người nào đánh đ.ấ.m được một chút thì yên tâm hơn.

 

Thế là anh ta nói:

 

“Ôi dào, giờ mà chọn ai thì cũng mang tiếng thiên vị mất. Vậy theo thứ tự nha lúc nãy người đầu tiên xin đi cùng tôi là Cao Trọng đúng không?”

 

Cao Trọng lập tức gật đầu như gà mổ thóc:

 

“Phải, là em, cảm ơn Lương ca!”

 

Lương Lương quay sang hai cô gái:

 

“Yên tâm đi, ban ngày sẽ không có nguy hiểm đâu. Quỷ đều chỉ xuất hiện vào buổi tối. Hai người các cô đi cùng nhau cũng tiện, lỡ có cần đi vệ sinh hay gì thì còn có người đi cùng. Vậy nhé, ai vào việc nấy thôi!”

 

Trong lúc họ chia nhóm, Quý Xuyên đã đi thẳng lên tầng hai.

 

Hứa Thuật đành phải bất đắc dĩ, im lặng đi theo sau hắn, giữ khoảng cách hai ba bước.

 

Họ bắt đầu tìm kiếm từ chính phòng của mình, kỹ đến mức cả ngăn kéo tủ đầu giường cũng bị lật tung lên kiểm tra, nhưng vẫn không thu được manh mối nào.

 

Buổi chiều, hai người lại xuống tầng dưới lục soát một lượt nữa.

 

Tầng một có nhà bếp, nhà vệ sinh, một thư phòng, phòng khách và cả phòng ngủ của ông chủ nhà trọ.

 

Chỉ duy nhất có phòng ngủ của ông chủ là họ không vào được, vì cửa đã bị khóa.

 

Trời bắt đầu tối, hôm nay đành tạm dừng tại đây. Hứa Thuật thầm tính, ngày mai phải nghĩ cách vào được phòng ngủ kia xem thử.

 

Nam Cung Tư Uyển

Lúc ăn tối, mọi người lần lượt kể lại tình hình mình điều tra được, cuối cùng đành bất lực nhận ra cả ba tổ đều không tìm thấy manh mối nào cả.

 

Trời rất nhanh đã tối đen, Lương Lương lập tức nhắc nhở mọi người mau chóng quay lại phòng mình, đồng thời dặn dò lại một lần nữa: tuyệt đối không được ra ngoài vào ban đêm, dù có nghe thấy tiếng động cũng không được mở cửa, tốt nhất là ngủ một mạch tới sáng.

 

Thế nhưng… không ai có thể ngủ nổi.

 

Bởi vì đúng vào lúc nửa đêm, đúng 12 giờ, hành lang bỗng vang lên tiếng bước chân nặng nề.

 

“Phành! Phành! Phành!” những tiếng vang trầm đục ấy nghe như có ai đang dùng búa sắt đập xuống sàn nhà, âm thanh lớn đến mức khiến mọi người phải bừng tỉnh.

 

Tiếng bước chân đó như đang tuyên bố: Nó đã đến.

 

Hứa Thuật vốn dĩ đã không ngủ, vừa nghe thấy liền bật dậy ngồi thẳng trên giường.

 

Cậu không dám bật đèn, chỉ có thể ngồi trong bóng tối, căng thẳng nhìn chằm chằm về phía cánh cửa phòng.

 

Sao lại nhanh như vậy? Chẳng lẽ ngay ngày đầu tiên đã có người chạm phải điều cấm kỵ?

 

Nhưng rõ ràng ai cũng chỉ đang làm những chuyện rất bình thường, sao lại bị quỷ để ý?

 

Là ai? Không phải… không lẽ là cậu?

 

“Phành — phành — phành —”

 

Tiếng bước chân nặng nề, với nhịp chậm hơn người thường một chút, từ đầu cầu thang từ từ tiến vào trong hành lang.

 

Âm thanh ấy ngày một gần phòng của Hứa Thuật, khiến cậu không khỏi siết chặt nắm tay. Trong lòng thầm tính toán, nếu thật sự là cậu, vậy thì chỉ còn cách liều mạng một phen.

 

Không biết nếu c.h.ế.t trong trò chơi này… có phải là mất mạng thật hay chỉ bị đưa ra ngoài hiện thực?

 

Khi còn đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên tiếng bước chân dừng lại.

 

Dựa vào vị trí, có vẻ như nó đang đứng trước phòng của Chu Phù, cách phòng của Hứa Thuật chỉ một vách tường!

 

Giây tiếp theo, một tiếng thét chói tai của nữ vang lên, xé toang màn đêm:

 

“Cứu mạng! Cứu với!!! Lương ca, cứu em với! Quỷ nó đang dừng ngay cửa phòng em!!!”

 

Phản xạ đầu tiên của Hứa Thuật là muốn chạy đến cứu người, nhưng ngay khoảnh khắc vừa đứng dậy, cậu lại do dự.

 

Cứu người? Liệu có cứu được không?

 

Ở đây, quỷ là bất khả chiến bại. Cách duy nhất để sống sót là không kích hoạt điều cấm kỵ khiến quỷ ra tay.

 

Hứa Thuật bất lực ngồi phịch xuống giường, tâm trạng rối bời.

 

Ngay sau đó, tiếng thét thảm của Chu Phù xuyên qua vách tường vang lên, như thể vọng đến tận trời cao.

 

Âm thanh đó không giống người bình thường, mà như ác quỷ trong địa ngục đang gào khóc đau đớn đến tận xương tủy.

 

Và rồi… là một khoảng im lặng c.h.ế.t chóc.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com