Hứa Thuật ngồi thừ trên ghế sofa trong một căn phòng khách xa lạ, gãi đầu đầy mơ màng, mới chỉ giây trước, hắn còn đang ngồi trước màn hình máy tính đọc bình luận của bạn đọc cơ mà.
Sao chỉ trong chớp mắt… lại bị ném đến nơi quái quỷ này?!
Phòng khách này hoàn toàn lạ hoắc. Ở giữa kê ba chiếc ghế sofa, ngoài hắn ra còn có năm người khác đang ngồi.
Ánh mắt Hứa Thuật lần lượt quét qua từng người, trong lòng càng thêm bối rối. Bởi vì trong số họ, có tới ba người mang vẻ mặt y chang hắn lúc này hoang mang, thậm chí thoáng lộ vẻ sợ hãi.
Ánh mắt hắn bất giác dừng lại ở bức tường bên trái. Trên đó, có dòng chữ được viết bằng kiểu chữ uốn lượn tinh xảo:
“Welcome to Nguyệt Hạ Môn”
Hứa Thuật nhíu mày. Chữ này sao nhìn quen vậy? Cứ như mới thấy đâu đó gần đây…
Khi hắn đang cố nhớ lại, một giọng nữ lạnh lẽo bỗng vang lên từ trên cao:
“Chào mừng các người chơi đến với trò chơi Thiên Đường. Đây là sàn đấu dành riêng cho tân thủ. Mục tiêu: sống sót trong 6 ngày. Vì đây là lần đầu các bạn tham gia, hệ thống sẽ thêm vào một người chơi có kinh nghiệm để hỗ trợ. Chúc các bạn cố gắng vượt qua đầy đủ nha ~”
Lời nói vừa dứt, Hứa Thuật như bị sét đánh trúng đỉnh đầu.
Hắn hoàn toàn đơ người.
Lúc này, một người đàn ông trung niên ngồi gần đó đứng lên, cất giọng bình tĩnh nhưng nghiêm túc:
“Tôi là người chơi kỳ cựu mà hệ thống nhắc đến. Nói thẳng luôn cho dễ hiểu: đây không phải mơ, cũng chẳng phải bị troll, càng không phải lừa đảo hay đa cấp!”
Ông ta nhìn quanh từng người rồi nói tiếp, giọng trầm hẳn xuống:
“Đây là một trò chơi sinh tử thật sự. Những người được chọn đều có chung một điểm: rất, rất khao khát thực hiện một điều ước nào đó. Nếu bạn xuất hiện ở đây, chắc chắn trong lòng cũng đang ôm một ước mơ cháy bỏng.”
“Chi tiết về trò chơi các bạn sẽ biết sau khi vượt qua vòng tân thủ. Còn bây giờ, tôi sẽ nói qua…”
“Trong trò chơi này gọi là Thiên Đường các bạn sẽ bị đưa vào những thế giới thần bí, nguy hiểm, nơi mà c.h.ế.t trong game cũng là c.h.ế.t thật.”
“Nếu vượt qua, bạn sẽ được thực hiện một nguyện vọng bất kể là gì, kể cả trường sinh bất tử cũng có thể.”
“Sau mỗi lần vượt ải, bạn còn nhận được phần thưởng, trong đó có điểm tích lũy có thể dùng để đổi vật phẩm.”
Ông ta ho nhẹ một tiếng rồi tiếp lời:
“Điểm đó có thể chuyển cho người khác. Vậy nên, tôi đề xuất thế này: Các bạn muốn sống sót thì cứ theo tôi. Tôi sẽ bảo vệ các bạn vượt ải. Nhưng đổi lại, mọi điểm các bạn nhận được đều phải đưa hết cho tôi.”
Một cậu thiếu niên ngồi cạnh Hứa Thuật ngập ngừng vài giây, rồi giơ tay:
“Tôi đồng ý.”
Cô nữ sinh ngồi gần đó cũng quay đầu nhìn mọi người, cắn môi rồi gật đầu:
“Dù chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra… nhưng tôi cũng đồng ý.”
Người phụ nữ trung niên còn lại cũng giơ tay:
“Vậy tôi cũng vậy.”
Người đàn ông nở nụ cười hài lòng:
“Lựa chọn khôn ngoan. Xem ra lúc bị kéo vào đây các bạn đều tỉnh, không thì chẳng dễ tin tôi như vậy đâu.”
Ba người nhìn nhau, khẽ cười nụ cười bất lực, xen chút hoang mang.
“Còn cậu thì sao?” ánh mắt người đàn ông trung niên dừng lại trên người Hứa Thuật.
Mãi đến lúc đó, Hứa Thuật mới hoàn hồn lại.
Hắn thật sự quá sốc rồi.
Trò chơi Thiên Đường… chẳng phải là cái tiểu thuyết hắn từng viết đó sao?! Hơn nữa, hắn chỉ viết đúng hai chương rồi vứt xó, một hố văn bỏ hoang không thương tiếc!
Vậy giờ là sao đây? Xuyên vào truyện luôn rồi à?!
Khoan đã, bình tĩnh lại đã.
Hứa Thuật hít sâu vài hơi. Hắn nhớ lại: cuốn tiểu thuyết này là do một phút bốc đồng hắn mới viết, không có dàn ý, không có kế hoạch, đến chính hắn cũng không biết cốt truyện sau đó sẽ đi đâu về đâu.
Dựa vào tình hình hiện tại thì… chuyện này không giống mơ chút nào.
Nếu vậy… cứ tạm bám theo cốt truyện trước đã. Đi theo người chơi kỳ cựu, có vẻ an toàn hơn.
Nghĩ vậy, Hứa Thuật mở miệng định nói vài lời dè dặt… nhưng thứ bật ra khỏi miệng hắn lại là:
“Xùy, các người thôi ngay cái màn diễn nhảm nhí này đi! Diễn xuất thì gồng như thật, nhưng ông đây không rảnh chơi mấy trò chỉnh người vớ vẩn đâu! Máy quay giấu đâu rồi? Cho tôi xem đạo diễn đâu? Cái kịch bản gì mà viết như xịt vậy, toàn mấy thứ rối rắm nhảm nhí…”
Hứa Thuật: ??? CÁI GÌ VẬY??!
Tôi không định nói thế mà!!!
Rõ ràng trong đầu hắn nghĩ rất rõ ràng, mà miệng lại tự tiện phản chủ phun ra toàn lời khiêu khích trái ý muốn?!
Nhớ kỹ lại… hình như đây chính là lời thoại của pháo hôi bị c.h.ế.t ngay từ đầu trong tiểu thuyết thì phải?
Tiếp theo cốt truyện là:
Người chơi kỳ cựu thấy tên ngốc này chỉ làm vướng chân cả đội, liền xách cổ áo hắn ném ra ngoài, sau đó ngoài cửa đột nhiên bốc lên một làn sương trắng kỳ lạ, sương tan đi… chỉ còn lại một đống xương trắng méo mó.
Hứa Thuật: “……”
Không cần yêu thương tác giả như vậy chứ, tôi chỉ bỏ một cái hố văn thôi mà, đáng gì mà phải c.h.ế.t kiểu này?!
Hắn muốn khóc cũng khóc không được, còn chưa kịp mở miệng giải thích, người chơi kỳ cựu kia đã sải bước đi thẳng đến chỗ hắn.
Ngay sau đó, trong tay đối phương không biết từ đâu xuất hiện một con d.a.o sắc lẻm sáng loáng, xoẹt một tiếng áp sát vào cổ hắn luôn!
Lưỡi d.a.o lạnh ngắt.
Hứa Thuật lòng cũng lạnh theo.
Sớm biết bỏ hố truyện sẽ c.h.ế.t thảm thế này, đánh c.h.ế.t hắn cũng không dám vứt truyện dở nữa!!!
Đúng vào lúc lưỡi d.a.o sắp hạ xuống cổ, một âm thanh “Đinh” nhẹ vang lên như tiếng chuông hệ thống.
Trong khoảnh khắc đó, Hứa Thuật bỗng nhiên có thể cử động trở lại.
Nhưng lạ thay những người khác xung quanh lại đột ngột bất động, như bị đóng băng thành tượng đá, ngay cả người chơi kỳ cựu kia cũng đứng yên như tượng sáp.
Hứa Thuật còn chưa kịp hoàn hồn, vừa định giơ tay gạt con d.a.o ra khỏi cổ thì bỗng nhiên một giọng nói non nớt vang lên sát tai hắn:
“Chúc mừng tác giả đại đại đã xuyên thư thành công, chính thức bước vào thế giới 《Thiên Đường》! Vì giới hạn số chữ nên tiểu bảo bảo sẽ nói ngắn gọn thôi nha ~”
“Khụ khụ… Vì Hứa Tiểu Manh thường xuyên đào hố không lấp, để lại bao trái tim tan vỡ, nên giờ sẽ nhận hình phạt bị ném vào chính quyển truyện cuối cùng bị bỏ hố! Hứa Tiểu Manh đại đại thân mến, ngài có hối hận không?”
Hứa Thuật bối rối: “Khoan đã, khoan đã… cái gì mà bút danh của tôi ‘gây ghê tởm’ vậy hả?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“…… Một thằng đàn ông trưởng thành lại lấy bút danh là Tiểu Manh, còn không ghê là gì?! Phi phi phi, đừng có đánh trống lảng!”
Giọng nói trẻ con đó rõ ràng có phần bực bội, đến mức lộ cả âm rung:
“Tóm lại, cầm lấy ‘bàn tay vàng’ của anh đi! Anh phải cùng nam chính vượt qua toàn bộ các màn chơi, dùng cái mạng nhỏ của anh mà lấp cái hố truyện đáng thương mà anh đã bỏ dở! Không thì… cứ ở đây mãi mà chơi với ma đi!”
Dứt lời, trước mặt Hứa Thuật bỗng hiện ra một cây bút máy màu đen ánh kim, lơ lửng giữa không trung, tỏa ra ánh sáng mờ mờ như có phép thuật, quyến rũ hắn đưa tay ra cầm lấy.
Hắn còn chưa kịp định thần thì cây bút đã nằm gọn trong tay mình.
“Chỉ cần viết giữa không khí là được. Mỗi màn chơi chỉ dùng được một lần duy nhất, mỗi lần chỉ viết một câu. Hãy cực kỳ thận trọng, vì những gì anh viết sẽ thay đổi cốt truyện!”
“Ngày thường cây bút sẽ biến thành một hình xăm nhỏ trên cổ tay anh. Khi cần dùng, nó sẽ tự hiện ra. Vậy nha, ta đi đây, hừ!”
Hứa Thuật còn đang tiêu hóa đống thông tin dồn dập ấy thì nhìn lên người đàn ông trung niên trước mặt hắn đã khôi phục cử động, khuôn mặt lộ vẻ căm ghét cực độ.
“Loại ngu ngốc như này là tai họa của đội ngũ! Còn đáng sợ hơn cả ác quỷ! Một chút sơ sẩy thôi là mày có thể kéo cả đội c.h.ế.t chùm! Tôi tuyệt đối không giữ cậu lại được!”
Gã gầm lên, d.a.o trong tay giơ lên, chuẩn bị c.h.é.m xuống nhưng… bỗng khựng lại.
Gã quay lại nhìn những người còn lại trong phòng:
“Tôi biết, có lẽ mấy người vẫn chưa hoàn toàn tin lời tôi. Dù sao chuyện này cũng quá điên rồ. Vậy thì… để thằng ngu này làm minh chứng cho mọi người thấy!”
Vừa dứt lời, con d.a.o trong tay gã biến mất, thay vào đó gã tóm lấy cổ áo Hứa Thuật, kéo hắn lê đi thẳng về phía cánh cửa!
Hứa Thuật vùng vẫy muốn phản kháng, nhưng cơ thể lại như bị cốt truyện trói buộc, không thể sử dụng chút sức lực nào. Trong tuyệt vọng, hắn chỉ có thể hét to:
“Khoan đã! Cho tôi mười giây thôi!!”
Không biết có phải vì tiếng hét quá lớn, hay vì đối phương bất ngờ, mà người kia… thật sự dừng bước.
Không dám lãng phí cơ hội, Hứa Thuật lập tức quay đầu nhìn về phía người đàn ông trầm mặc ngồi trong góc, khẽ cắn môi, rồi vung bút trong tay lên.
Trên không trung, hắn viết xuống mấy chữ thật lớn:
“Bá đạo nam chủ yêu ta!”
Là một người từng đọc vô số tiểu thuyết, Hứa Thuật hiểu rất rõ một chân lý sinh tồn: nếu muốn sống sót từ đầu đến cuối trong truyện, phải ôm chặt đùi nam chính.
Tốt nhất là trở thành vai chính luôn! Vì dù bạn có là bạn thân của nam chính, thì kiểu gì cũng sẽ bị “hy sinh đầy cảm động” để câu nước mắt độc giả.
Muốn sống chắc, chỉ còn cách trở thành người mà nam chính yêu. Mà được nam chính yêu thì… cũng thành nam chính luôn còn gì?
Mà theo quy luật “vai chính bất tử” phổ biến trong phần lớn truyện, dù có c.h.ế.t ở đoạn cuối thì cũng là c.h.ế.t sau tất cả mọi người. Không phải sống đến đại kết cục rồi sao?
Cho nên, Hứa Thuật tin chắc, chỉ cần trở thành một phần của tuyến chính, anh sẽ sống sót đến cùng!
Và quả nhiên ngay giây sau khi viết xong câu “Bá đạo nam chủ yêu ta!”, cái người đàn ông luôn thờ ơ, trầm mặc từ nãy tới giờ bất ngờ đứng bật dậy, mở miệng nói một câu đầy khí chất điện ảnh:
“Từ từ.”
Vì từ nãy đến giờ hắn chưa nói gì, nên câu nói ngắn ngủi này khiến mọi ánh mắt trong phòng lập tức đổ dồn về phía hắn.
Chỉ có điều ánh mắt hắn lại chỉ dừng lại trên người Hứa Thuật.
Hắn chậm rãi bước về phía Hứa Thuật, đôi mắt sâu thẳm lấp lánh ánh sáng kỳ lạ, sắc mặt vốn lạnh như băng cũng dần dần nở một nụ cười… càng lúc càng rực rỡ, càng lúc càng đáng sợ.
Hứa Thuật nhìn khuôn mặt đang từ lạnh tanh chuyển sang phấn khích của hắn… thì đột nhiên nhớ ra một chi tiết c.h.ế.t người.
Mẹ nó! Mình quên mất một chuyện rất quan trọng!
Nam chính Quý Xuyên trong truyện này là một tên… sát nhân biến thái cơ mà!!!
Một tên sát nhân mà chỉ khi đang g.i.ế.c người mới cười!
Ba chữ đơn giản, nhưng chứa đựng… niềm vui rạo rực như vừa gặp được tình yêu cả đời.
Ánh mắt hắn nhìn Hứa Thuật như đang nhìn con mồi hoàn mỹ nhất: hắn tưởng tượng cảnh từ từ tra tấn, từng nhát d.a.o rạch lên cơ thể đối phương, nghe tiếng van xin đau đớn, ngắm nhìn m.á.u văng tung toé trên da mình…
Trên đời này, còn có gì mỹ diệu hơn thế nữa sao?!
Đây chính là tình yêu của một tên sát nhân.
Không khí quanh Quý Xuyên bắt đầu tỏa ra một luồng khí lạnh c.h.ế.t người.
Hứa Thuật nuốt nước bọt “ực” một cái, hoảng sợ nhìn hắn càng lúc càng tiến lại gần. Não bộ của hắn hoạt động hết công suất "làm sao bây giờ?!"
Hắn vừa mới lấy lại quyền điều khiển thân thể, nhưng thân là một con sâu lười quanh năm ở nhà gõ phím, làm sao đánh lại một sát thủ tay không g.i.ế.c người như chơi?
Hứa Thuật muốn tự bóp cổ mình c.h.ế.t luôn cho rồi. Tất cả chuyện này đều do chính hắn viết ra mà!
Giờ thì, Quý Xuyên đã đến sát bên cạnh.
Tên người chơi trung niên ban nãy, không rõ là vì quá bất ngờ hay sung sướng khi thấy có người thay mình ra tay, vui vẻ đưa luôn con d.a.o trong tay cho Quý Xuyên.
Vậy là sát nhân điên cuồng có d.a.o rồi.
Hứa Thuật: …Trời cao muốn g.i.ế.c ta sao?
Khoan đã! Giả thiết! Phải tận dụng giả thiết mình từng viết chứ!
Một tia sáng lóe lên trong đầu Hứa Thuật. Nhưng hắn còn chưa kịp nói gì thì con d.a.o sáng loáng đã quét tới!
Quý Xuyên cười như được mùa, giơ d.a.o lên đ.â.m thẳng xuống!
Hành động của hắn cực kỳ dứt khoát, mang theo sự hung hãn đến lạnh sống lưng.
Nhưng đúng lúc đó bản năng cầu sống trỗi dậy!
Hứa Thuật vội né sang bên, may mắn tránh được đòn chí mạng!
Không kịp nghĩ gì thêm, hắn quay người bỏ chạy, phía sau lập tức vang lên tiếng bước chân đuổi theo sát khí rợn người!
Vừa chạy vòng quanh salon phòng khách vừa hét:
“Khoan đã! Ngươi… ngươi là Quý Xuyên đúng không?! Ta là Hứa Thuật nè! Khi nhỏ tụi mình ở chung trại mồ côi mà!!!”
Phía sau im lặng.
Nam Cung Tư Uyển
Sau đó, một tiếng nói nhẹ nhàng nhưng mang đầy kích động vang lên: