Bắc Minh Thần thâm tình chăm chú nhìn Phật Tịch trong ngực, ánh mắt tràn đầy yêu thương, giọng nói cưng chiều: "Tuy ta có năng lực bảo vệ mẹ con nàng chu toàn, nhưng lại sợ có sơ suất. Ta không mong nàng và con sống trong cảnh nơm nớp lo âu, ta chỉ muốn các nàng cả đời đều vui vẻ.”
Chỉ cần Phật Tịch vui thì hắn cũng vui. Con ư? Nếu Phật Tịch muốn thì sinh thôi.
Linh Tiêu chưa kịp nói xong đã cảm thấy có ánh mắt như lưỡi d.a.o quét tới. y vội ngẩng đầu nhìn. Chỉ thấy Bắc Minh Thần siết chặt nắm tay, cả người tỏ vẻ bất mãn, đôi mắt ưng nhìn y chằm chằm.
Linh Tiêu nghẹn lời, không dám nói thêm câu nào.
Bắc Minh Thần rất khó chịu, vẻ mặt âm trầm, nhưng vì Phật Tịch ở bên nên cố nén lại. Những gì Linh Tiêu nói chẳng phải đều là đặc điểm của Phật Tịch sao? Chẳng lẽ y dám mơ tưởng tới nàng?
Hắn nghĩ tới đây, tay hắn siết chặt đến mức vang tiếng "Rắc rắc".
Nếu đã thế, vậy thì g.i.ế.c Linh Tiêu đi là được.
Sau lưng Linh Tiêu lạnh lẽo, người cứng đờ, trong lòng hoảng hốt, ngài ấy sao thế?
Mình đã nói gì phạm thượng sao? Hay là làm điều gì không thể tha thứ? Tại sao ta lại cảm thấy vương gia có sát ý với ta?
Hừ, vương phi nói không sai chút nào. vương gia chẳng dễ thương gì cả! Suốt ngày lấy danh vương gia ra dọa người! Nếu không phải ngài ấy là vương gia thì ta đã... Thôi, cho dù Bắc Minh Thần không phải vương gia thì ta vẫn sợ.
[Hay lắm, Linh Tiêu nói ra toàn ưu điểm của Tòng Tâm còn gì]
[Chậc chậc đúng là trong mắt người tình là Thi Châu, à không, Tây Chu... Thi Tây... Cái gì vậy chời?]
Lúc này Bắc Minh Thần mới nhận ra bản thân hiểu lầm. Nhưng mà những đặc điểm này chỉ Phật Tịch mới có! Mà nàng đâu chỉ có thế, nàng còn cởi mở, hoạt bát, lém lỉnh, ngọt ngào, ngây thơ...