[Đưa tay sờ lên cảm giác bình thường, chắc nên dùng nhiều trứng gà làm mượt tóc. Lần sau dùng nước lạnh chắc không biến thành canh trứng đâu. Nhưng trời lạnh như vậy, Bắc Minh Thần sẽ đồng ý dùng nước lạnh à?]
Vẻ mặt Bắc Minh Thần không cảm xúc, nghĩ xa xôi quá, ta sẽ đồng ý dùng nước lạnh à? Hắn sẽ không để Phật Tịch cầm trứng gà xoa đầu hắn nữa.
Phật Tịch thu tay về, nhìn gương mặt tuấn tú của Bắc Minh Thần, vẻ mặt thay đổi, giả vờ hung dữ: "Khai mau, bắt đầu hạ dược từ khi nào, ở đâu, lúc mấy giờ!"
Bắc Minh Thần bật cười, giơ tay nhéo nhéo má nàng, lại bị Phật Tịch hất tay xuống.
"Ngày ta và nàng xảy ra quan hệ, trong hoa thất có một cửa ngầm, bên trong có hồ thuốc." trong hoa phòng có một cánh cửa ngầm, bên trong là dược trì."
"Hừm, ta đã nói rồi, sao hôm đó trên người ta lại có mùi thuốc thoang thoảng, ta còn tưởng rằng mùi thơm cơ thể.]
Nàng nói đến đây, cảm xúc sa sút: "Tại sao không cho ta mang thai?"
Bắc Minh Thần ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy yêu thương, mỉm cười dịu dàng: "Tịch Nhi, hoàng thất An Chuẩn quốc chúng ta, đời đời sinh con đều là song sinh."
Phật Tịch ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt nhìn Bắc Minh Thần khác thường, vẻ mặt không tin.
[Bắc Minh Thần còn biết bịa chuyện nữa cơ đấy?]
Bắc Minh Thần không quan tâm, lại xoa mặt Phật Tịch, bật cười khẽ: "Là thật, phụ thân ta và Hoàng thượng là song sinh."
Phật Tịch nghẹn họng.
[Cái gì?]
[Có phải ta đọc nhầm chuyện rồi không?]
Tay Bắc Minh Thần đặt lên má nàng run lên, khóe môi nở nụ cười, đây là thế giới thật, không phải sách gì cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bắc Minh Thần gật đầu, sắc mặt nặng nề, hồi lâu mới mở miệng: "Đây là lý do vì sao ta lại muốn điều tra Giản Yên, bà ta cùng mẫu thân ta là công chúa bồi giá. Sau khi mẫu thân khó sinh tử vong, bà ta cũng biến mất không thấy đâu."
Phật Tịch ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm Bắc Minh Thần, nói ra thắc mắc trong lòng: "Cho nên chàng nghi ngờ Giản Yên mang một đứa bé đi?"
Bắc Minh Thần khẽ gật đầu.
Phật Tịch nhíu mày, lắc đầu:
"Nhưng không hợp lý, sao con của hoàng thượng đều là đơn thai?"
Bắc Minh Thần khẽ thở dài:
"Ta cũng không rõ lý do."
Phật Tịch nhìn Bắc Minh Thần, đột nhiên trong lòng dâng lên cảm giác thương xót.
[Hắn vừa ra đời đã mất phụ mẫu, còn bị người đời xem là điềm gở, rốt cuộc những năm qua đã sống thế nào? 】
Bắc Minh Thần cười, bế nàng lên, sau đó ngồi xuống ôm Phật Tịch vào lòng, cằm khoác lên đầu Phật Tịch, khẽ nói: "Có một lần ta đột nhập hoàng cung ban đêm, vô tình nghe Hoàng thượng nói... Ông ta đang chờ đứa con song sinh của Thần vương."