Dù sao thì Phật Tịch cũng có rất rất nhiều điểm tốt, tất cả mọi người đều không bằng Phật Tịch. Còn về Tòng Tâm, hắn chỉ thấy được một chữ, nhát, không biết Linh Tiêu nhìn ra điều khác từ đâu?
Phật Tịch liếc mắt thấy Bắc Minh Thần đang vô cùng đắc ý, chợt quay đầu hỏi: "Chàng làm sao thế? Có chuyện gì vui à?"
Bắc Minh Thần đưa tay ôm Phật Tịch vào lòng, cúi đầu thì thầm bên tai nàng:
"Có nàng ở bên cạnh đương nhiên ta vui rồi."
Phật Tịch cười khẽ một tiếng, lại nhìn quanh thấy thị vệ đều cúi đầu, nàng thẹn thùng hít mũi, dùng cùi chỏ khẽ chọt Bắc Minh Thần, nói: "Chàng chú ý cút, nhiều người như vậy."
Phật Tịch đẩy hắn ra, khẽ ho mấy tiếng rồi gọi với ra ngoài: "Mang vào đi."
Vừa nói xong cửa đã bị đẩy ra, thị vệ đi đến phát hiện có một ánh mắt sắc bén đang nhìn mình. Thị vệ bị dọa rụt cổ lại, cẩn thận đi qua đặt tay nải lên bàn, sau đó khom người cung kính đứng một bên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng lén liếc nhìn Bắc Minh Thần, thấy sắc mặt hắn đen như đáy nồi, sợ đến nỗi cúi đầu thấp hơn nữa. Sao thế này? Sao vương gia lại như muốn ăn thịt người vậy?
Phật Tịch nhìn thấy thị vệ cẩn trọng, sau đó lườm Bắc Minh Thần, đưa tay nhéo hông Bắc Minh Thần, nói với thị vệ kia: "Ngươi lui xuống đi."
Thị vệ vội hành lễ: "Vâng." Sau đó chạy vội ra ngoài, đóng cửa phòng lại.