Bắc Minh Thần chống tay xuống đất, nhanh chóng đứng lên nhìn qua Phật Tịch.
Phật Tịch mím môi nén cười, thấy Bắc Minh Thần nhìn mình thì vội lùi lại hai bước, giọng nói mang theo ý cười: "Ta nói cho ngài biết, chuyện ngài bỏ thuốc ta khiến ta rất tức giận, cho nên ta quyết định rồi, ta phải về nhà mẹ đẻ!”
Phật Tịch nghe vậy, thân thể run rẩy nghẹn ngào, khóc huhu: "Chàng hung dữ với ta, ta đã bị thương mà chàng còn hung dữ với ta."
Bắc Minh Thần nhìn nàng làm nũng, lòng như tan chảy, ngồi xổm ngang mặt nàng, khẽ vuốt mặt nàng, giọng nói êm tai: "Tịch Nhi, sao ta nỡ mắng nàng, ta chỉ muốn..."
"Dừng!" – Phật Tịch cắt lời.
"Ta không phải trà sữa Ưu nhạc Mỹ, chàng không cần nâng niu ta trong lòng bàn tay. Nếu là ngậm trong miệng thì càng không phải nói, nghe đã nổi da gà."
Bắc Minh Thần vốn đang thâm tình, ý định muốn nói lời yêu đường tan thành mây khói. Hắn nhắm mắt lại hít một hơi thật dài, còn chưa điều chỉnh tốt tâm trạng chỉ nghe Phật Tịch nói.
"Đừng có chuyển chủ đề, nhìn vào mắt ta, ta hỏi chàng trả lời."
Bắc Minh Thần mở mắt ra, nhìn vẻ nghiêm túc của nàng, bất lực gật đầu. Hắn có tội cho nên gặp Phật Tịch.