[Mặt trời chiếu sáng rực rỡ, bông hoa cười với ta. Chim nhỏ nói chào buổi sáng, tại sao ngươi lại đeo thuốc nổ sau lưng? Ta đi đánh b.o.m trường học, thầy cô không hề hay biết. Kéo dây xong ta chạy mất, tiếng ầm vang lên trường học không còn.]
[Mặt trời mọc ta leo cột điện, leo cột rồi ta chạm vào điện cao thế. Vừa chạm vào đã bị điện giật đưa tay thẳng đến điện Diêm Vương. Ta châm cho Diêm Vương điếu thuốc, Diêm Vương khen ta thiếu niên tốt. Ta lại cho hắn năm tệ, hắn đưa ta về nhân gian.]
Trước kia Bắc Minh Thần không thích cười, nhưng từ khi quen biết Phật Tịch thì hắn đã biết cảm giác nén cười là gì. Giờ phút này hắn đang cắn chặt răng, tay siết chặt nắm đấm khiến cho mình tỉnh táo lại.
Phật Tịch thật là, chỉ thiếu chút nữa bay lên trời sóng vai với mặt trời.
[Bầu trời mênh m.ô.n.g là tình yêu của ta, người yêu đi lòng ta tan nát la la la...]
[Đột nhiên rất muốn ăn tai lợn, à không, tai mèo.]
Bắc Minh Thần ngước mắt nhìn thấy Phật Tịch đang tựa vào cửa sổ, lỗ tai mèo? Ăn được à?
[Nhân chi sơ tính bổn thiện, không làm bài tập là hảo hán. Thầy cô đánh ngươi thì làm thế nào, cầm chổi lên chiến thôi.]
Mi tâm của Bắc Minh Thần giật giật không ngừng, đưa tay ôm Phật Tịch vào lồng ngực của mình.
Bắc Minh Thần cười cưng chiều, kéo tay Phật Tịch. Nàng phấn khởi như thế, người không biết còn tưởng rằng hắn không cho Phật Tịch đi gặp người khác.