Bắc Minh Thần nghiêng đầu nhìn lại. chẳng lẽ tên Phật Tịch ở dị thế là Sở Vũ Tầm?
Ừm, hắn nhớ rồi.
Bây giờ đại hán này mới nhìn rõ, thuận theo đầu Phật Tịch nhìn qua, mặc dù gã không biết Bắc Minh Thần nhưng nhìn dáng vẻ đó, nhất là trên người phát ra khí thế bá vương, nhìn qua đã biết không dễ chọc.
"Được rồi, Sở Vũ Tầm, ta nhớ rồi, tạm biệt."
Nam nhân kia dùng ánh mắt hung ác, nói lời đáng sợ, nói xong đi qua cạnh hai người. Khi thấy hai người không hề có bất kỳ phản ứng gì vội co cẳng lên chạy.
"Ha ha ha..." Phật Tịch thấy thế bỗng chốc lúng túng, sau đó nhanh chóng cúi người cười nhạo.
Hai người đều mang tâm tư, nhìn nhau cười ngọt ngào.
Phật Tịch đi theo Bắc Minh Thần đi vào ngõ nhỏ vô cùng náo nhiệt, qua bảy lần quặt tám lần rẽ, vòng vèo một hồi, đầu Phật Tịch muốn choáng.
[Sao giống mê cung vậy chứ?]
[Chẳng lẽ Bắc Minh Thần còn có hắc bang?]
[Chời má, vậy chẳng phải ta chính là nữ nhân của đại ca trong truyền thuyết à.]
Bắc Minh Thần cười thầm.
Mấy người đi đến trước một viện tử, Linh Phong chợt đi lên gõ cửa.
Người kia còn chưa đáp lời, lại nghe giọng của Phật Tịch: "Chúng ta từ xa xôi đến đây, nếu chỉ ở trong ngôi nhà này chẳng phải phí thời gian tươi đẹp à."
Phật Tịch đứng lên, đi đến cạnh Bắc Minh Thần giật sổ sách trong tay hắn, ném lên bàn. Sau đó nàng đưa tay ôm cánh tay của Bắc Minh Thần, lắc tới lắc lui làm nũng nói: "Dẫn ta đi chơi đi, buổi tối ta còn chưa từng ra đường."
Bắc Minh Thần nhìn Phật Tịch nũng nịu vờ đáng yêu trước mặt, giữa lông mày mang theo ý cười. Hắn rất hưởng thụ chiêu này, đầu óc nóng lên đồng ý.
"Được rồi, đi theo."
Phật Tịch bỗng vui vẻ ra mặt, thả cánh tay Bắc Minh Thần ra chạy ra ngoài phòng.
[Đã lâu không sống về đêm.]
[Thành không ngủ chờ ta.]
Bắc Minh Thần rất bất đắc dĩ, đứng lên cùng đi ra ngoài.