Trong đêm tối yên tĩnh, âm thanh kia nghe vô cùng đáng sợ. Cả người Phật Tịch run lên, hoảng loạn nhìn xung quanh.
"Chó, chó, khi ngươi còn sống ta không đối xử tốt với ngươi, cho nên bây giờ ngươi chết rồi đừng nhớ ta. Ngày lễ, tết ta cũng không đốt xương cho ngươi, chúng ta tạm biệt đi."
Phật Tịch kinh ngạc, lắc đầu phủ định nói: "Không thể nào..."
Husky nhắm mắt lại, giọng nói yếu ớt: "Gâu gâu... Tỷ đi xem những sủng vật kia sẽ biết, chính là đêm nay, những người kia chỉ cho chúng ta cháo hoa. Chúng ta uống hết sạch, không bao lâu sau đã biến thành như thế, còn mấy con chim đã thở không ra hơi."
Phật Tịch mở to hai mắt, mím chặt môi, chó nói cháo hoa, chẳng phải nàng nấu lúc tối à?
"Gâu gâu... Tịch tỷ, chó cảm thấy chúng ta nên chạy trốn tiếp, không thì mạng kéo dài không lâu đâu."
Phật Tịch chột dạ sờ mũi, khẽ ho mấy tiếng: "Chuyện này nói sau đi, ta đi xem mèo Garfield và vịt Donald."
Mấy con mèo đang nhìn kia yếu ớt nằm trên bồn hoa.
Phật Tịch không đành lòng đi làm phiền, quay đầu đi xem vịt Donald, còn chưa đến gần thì một mùi nồng nặc phả vào mặt.
Bỗng nhiên Phật Tịch dừng bước không đi lên nữa, lùi lại mấy bước, mơ hồ cảm thấy có đôi mắt ai oán nhìn mình. Nàng quay đầu nhìn xung quanh, đột nhiên nhìn thấy mặt hổ.
Chỉ thấy trong góc khuất có một khung sắt mới, lão hổ yếu ớt nằm sấp bên trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phật Tịch bước qua, giơ tay lên chào hỏi: "Này, chào Hổ ca, ngươi có thể gọi ta Tịch tỷ."
Lão hổ mở to miệng như bồn máu của nó: "Grừ... Con người ti tiện."
Phật Tịch tiến lên chỉ vào lão hổ: "Ai dạy ngươi không lịch sự như thế."
"Grừ... Hèn hạ, ngươi sử dụng thủ đoạn hèn hạ, vậy mà nghĩ ra cách này. Trước tiên khống chế dạ dày của ta, sau đó lại khống chế thân thể của ta, hừ."
Nói xong còn xoay đầu sang chỗ khác.
Phật Tịch chớp mắt, ngậm miệng không nói gì. Nàng chạy ra khỏi biệt viện, cúi đầu nhìn mặt nạ trong tay, bị dọa đến mức mau chóng ném đi.
Đáng sợ quá.
Nàng thề, đời này không tiếp tục đi vào phòng bếp nữa.
Sau đó, nàng chạy về Thần Tịch Viện, thay một bộ y phục kín lại nhẹ, gỡ toàn bộ trâm cái trên đầu xuống rồi mới ngồi đợi Bắc Minh Thần dẫn nàng đi giả vờ, dẫn nàng bay, dẫn nàng vào đống rác.
Hồi lâu sau, cửa phòng bị người đẩy ra, Bắc Minh Thần cất bước đi đến.
Phật Tịch vội chạy qua ngửi tóc của Bắc Minh Thần.
[Dường như có mùi hoa.]
"Ngài không nhân lúc ta không chú ý đi hái hoa chứ?"
Bắc Minh Thần kéo tay Phật Tịch, khẽ cười nói: "Ta không phải người như thế."
Phật Tịch nhìn lướt qua Bắc Minh Thần từ trên xuống dưới, nói với vẻ thú vị: "Vậy mùi hoa này ở đâu ra?"