[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Không cần, ngài hãy nhắm mắt dưỡng thần, ta sẽ gội sạch cho ngài, ta còn muốn làm mặt nạ cho ngài."
Mi tâm của Bắc Minh Thần giật giật, nhìn lướt qua mặt nạ bên cạnh, liên tục từ chối: "Không cần, buổi tối bổn vương còn có việc, phải tranh thủ."
Phật Tịch nghe vậy hứng thú nói: "Buổi tối vương gia muốn đi đâu?"
Phật Tịch vuốt tóc cho Bắc Minh Thần, cười như kẻ ngốc: "Vương gia, xem ngài nói kìa, ta nói suy nghĩ gì chứ, ta không phải loại người như thế."
Bắc Minh Thần rất muốn nói một câu, nàng không phải vậy là ai?
Phật Tịch bò xuống cột: "Vương gia, nam nhân ra ngoài phải bảo vệ bản thân cho tốt, vương gia dẫn ta theo, ta giúp vương gia đuổi người xấu đi."
Bắc Minh Thần nhìn lướt qua Phật Tịch, nhếch môi không nói gì, xoay người bắt đầu tắm. Hắn kéo tóc mình lên ngửi, nhíu mày, đầy mùi tanh.
Hắn quay đầu nhìn về phía kẻ đầu sỏ, thấy Phật Tịch đứng đó, vẻ mặt đủ màu sắc, không biết đang ấp ủ suy nghĩ xấu xa gì, thậm chí nàng không nói gì cả.
"Nghĩ cách rửa sạch trứng gà trên tóc ta thì ta sẽ dẫn nàng ra ngoài chơi."
Bỗng chốc Phật Tịch mở to mắt, chạy lên trước cầm tóc Bắc Minh Thần lên ngửi ngửi, hơi nghiêng đầu: "Hay là, nghe ta, chúng ta thêm chút muối, người khác hỏi thì ngài nói đây là mùi thơm cơ thế."
Bắc Minh Thần đưa tay xoa mi tâm, nhắm mắt lại trầm tư. Hắn rất hoài nghi, có phải kiếp trước hắn đào mộ tổ nhà Phật Tịch nên kiếp này mới bị Phật Tịch đế hành hắn như thế.
[Chẳng lẽ không thích vị muối tiêu?]
Phật Tịch vỗ vai Bắc Minh Thần, tiếp tục nói: "Vương gia, ngài không thích muối thì chúng ta có thể cho thêm đường, như vậy trên người vương gia sẽ có vị ngọt ngào."
Bắc Minh Thần rất muốn khẽ nói một chữ cút. Hắn thả tay đang xoa mi tâm xuống, mở to mắt nhìn Phật Tịch đang cười trên nỗi đau của người khác.