Bắc Minh Thần cất bước đi thẳng về phía trước, giọng nói vang lên: "Nghe nói mấy hôm nữa sứ giả Ninh Trường quốc sẽ rời khỏi, bổn vương cảm thấy nên đi nói lời tạm biệt với bọn họ."
Linh Tiêu nghe thấy lời này, ngây ngốc đứng yên đó, y nghe gì thế này? Lúc ngẩng đầu nhìn lại thấy Bắc Minh Thần chạy như bay, như bay đi đến cửa chính Thần vương phủ.
Trên mặt Linh Tiêu nở nụ cười sâu xa, ha ha, bị vương phi đuổi ra ngoài cứ việc nói thẳng, lại còn tự lấy cớ cho mình. Sứ giả rời đi trong đêm chẳng liên quan gì đến vương gia ngài.
Những y không dám nói ra những lời này, chỉ có thể âm thầm mắng trong lòng. Thương cho thời gian nghỉ ngơi của y cứ biến mất như thế, y nhún vai, vội đuổi theo bước Bắc Minh Thần.
Phật Tịch bước nhanh chạy vào phòng bếp, Tòng Tâm vừa bưng bánh ngọt ra mém đụng vào Phật Tịch.
Phật Tịch nhanh tay lẹ mắt, nhận bánh ngọt trong tay Tòng Tâm, cầm một miếng cho vào miệng.
Tòng Tâm thấy thế nhận đĩa trong tay Phật Tịch.
"Vương phi đói bụng rồi à?"
Phật Tịch lắc đầu chạy vào bếp, sau khi nàng nuốt bánh ngọt xuống, nhìn xung quanh: "Ta muốn làm vài thứ."
Tòng Tâm kinh ngạc nói: "Nhưng nô tỳ nghe Linh Tiêu nói ngài ấy sẽ về phòng nghỉ ngơi. Linh Tiêu là thị vệ thiếp thân của vương gia, chắc là vương gia không có việc gì đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phật Tịch như có điều suy nghĩ gật đầu, khóe miệng nở nụ cười xấu xa. Vậy xem ra Bắc Minh Thần hiểu lầm nàng muốn nấu cơm nên bị dọa chạy rồi.
Ha ha, nàng đẩy sọt trứng gà về, đứng lên nhìn lướt qua phòng bếp, chỉ vào nồi đất kia nói với Tòng Tâm: "Tòng Tâm, lấy nồi đất kia qua, chúng ta nấu cháo cho vương gia."
Hôm nay nàng muốn xóa đi thanh danh không biết nấu cơm, khiến cho Bắc Minh Thần nhìn mình với ánh mắt khác.
Tòng Tâm đáp lời, cầm giỏ trứng gà đặt trên thớt, quay người lấy nồi đất.
Hai người đặt nồi đất trên lò, rót nước, sau khi tìm thấy gạo thì thay nhau đổ vào nồi. Đến khi gạo gần đến mặt nước, Tòng Tâm ngăn Phật Tịch tiếp tục cho gạo.
"Vương phi, được rồi, cháo nấu ra chính là như vậy."