Bắc Minh Thần vừa nghe như thế, trong phút chốc còn không biết mình nên nói hay không. Nói thì hắn phải đi húp cháo ngay, nếu không nói thì một lát hắn cũng phải đi húp cháo, dù sao tối nay không thoát khỏi vận mệnh húp cháo. Thôi, nhìn thấy trong vương phủ này có nhiều người giống như hắn, trong lòng hắn thoải mái hơn nhiều.
"Đứng lên cả đi, mau chóng húp cháo đi."
Đám người hành lễ: "Vâng..."
Bắc Minh Thần đi đến bên cạnh Phật Tịch, liếc mắt nhìn còn hơn nửa nồi cháo đặt lên thớt, vẻ mặt một lời khó nói hết, giọng nói rất khẽ: "Sao nấu nhiều như thế."
Phật Tịch vội vàng đưa chậu cho Bắc Minh Thần, vẻ mặt lấy lòng: "Ha ha, ta bỗng run lên mấy lần."
Phật Tịch bĩu môi, gật đầu, nâng tay kia lên chỉ tay bị Bắc Minh Thần nắm.
"Ở đây vốn rất đỏ nhưng không chờ được đến khi ngài đến đã tự lặn rồi."
Trong mắt Bắc Minh Thần có vẻ không nỡ, kéo Phật Tịch ra khỏi bếp, , vừa đi vừa nói: "Sau này không cho phép nàng vào bếp nữa, nếu bị phỏng nữa ta sẽ đau lòng."
Phật Tịch chớp mắt mấy lần.
[Ôi nam nhân mạnh mẽ của ta.]
Không biết Bắc Minh Thần sợ Phật Tịch đi quá chậm hay sợ nàng nhớ lại nồi cháo kia, vội xoay người ôm Phật Tịch đi ra khỏi phòng bếp.
Đến khi không nhìn thấy bóng dáng của hai người nữa, người trong phòng bếp thở dài một hơi, cùng nhìn chậu cháo trong tay mình. Ai cũng nhảy số bưng cháo đi ra ngoài.
Sau khi kết thúc, Bắc Minh Thần kéo tay Phật Tịch, chớp mắt nói dối: "Nàng xem tay sưng cả lên rồi, phòng bếp nguy hiểm như vậy, sau này đừng đi nữa."
Phật Tịch gật đầu.
Bắc Minh Thần thấy nàng đã hứa, trong lòng thở dài một hơi, thả Phật Tịch ra đi tắm.