Bắc Minh Thần nghe thấy tiếng, nhìn sang: "Nàng đang đếm gì thế?"
Phật Tịch nở nụ cười, dừng bước lại: "Sau khi ăn cơm đi một trăm bước có thể sống đến chín mươi chín tuổi."
Nàng nói xong tránh khỏi tay Bắc Minh Thần, chạy đến sau lưng hắn nâng tay mình khoác lên vai hắn, thuận thế kéo hắn xuống.
"Mau ngồi xuống..."
Bắc Minh Thần bật cười, ngoái nhìn Phật Tịch, cúi người cõng Phật Tịch lên, sau đó đi thẳng về phía trước.
Bọn cung nữ thái giám đi qua thấy thế vội quỳ xuống đất, cúi đầu. Chờ khi Bắc Minh Thần đi qua khỏi, bọn họ mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn người bên cạnh.
Kỷ Ngưng đứng trên đài cao nhìn hai người bên dưới như keo như sơn, vẻ mặt bình tĩnh, khóe môi vô thức cong lên. Có thể ở cạnh người mình thích thật tốt.
Chẳng biết Bắc Minh Hoài xuất hiện lúc nào, y đi đến bên cạnh Kỷ Ngưng, thuận ánh mắt của nàng nhìn thoáng qua, thấy Bắc Minh Thần cõng Phật Tịch đi đến phía cửa cung. Trên mặt y vô thức nở nụ cười, bọn họ ân ái như thế thật sự vô cùng tốt.
Kỷ Ngưng nhìn Bắc Minh Hoài, thấy dáng vẻ này của y nghĩ rằng Bắc Minh Hoài hâm mộ Bắc Minh Thần và Phật Tịch. Nàng ta nhìn Bắc Minh Hoài một phen, xem ra thái tử điện hạ cũng là người trọng tình nghĩa.