Về dự án thuốc ức chế enigma thế hệ mới, sau khi đứng tên thì Tô Tri cũng không tham gia sâu vào dự án này. Anh vẫn chủ yếu bận rộn với dự án của mình, sử dụng những cây đột biến Tạ Nghi mang về từ khu cấm thành phố Z, bắt đầu một vòng thí nghiệm lai tạo mới.
Lần này số lượng mẫu cây đột biến nhiều, hoạt tính tốt, nội dung thí nghiệm cũng nhiều hơn gấp đôi so với vòng trước.
May mắn là lần này Tô Tri cuối cùng không còn đơn độc chiến đấu, mọi việc đều tự mình xoay sở nữa.
Mấy ngày trước, Mục Tình đã chọn hai nghiên cứu sinh phù hợp từ một giáo sư khác đến làm trợ lý thực tập cho anh.
Ban đầu chỉ định tuyển một trợ lý, nhưng Mục Tình thấy anh quá vất vả, kiên quyết tuyển cho anh hai người, vung tay phê duyệt một khoản kinh phí rất lớn cho anh.
Quá trình tuyển trợ lý thực tập diễn ra rất thuận lợi.
Triển vọng dự án của Tô Tri tốt đến mức ai cũng thấy rõ, quan trọng hơn là tính cách của anh cũng nổi tiếng là dễ gần nếu không bàn đến chuyện tình cảm. Điều này vẫn âm thầm lan truyền trong trường – Tô Tri không biết rằng, vì vẻ ngoài và sức hấp dẫn đặc biệt đối với alpha, anh rất nổi tiếng trên diễn đàn trường – thêm vào đó kinh nghiệm thực tập ở Viện nghiên cứu thủ đô cũng rất đáng chú ý, cơ hội này chắc chắn là một miếng bánh thơm, vì vậy rất dễ dàng tuyển được thực tập sinh phù hợp.
Trợ lý là hai beta, một nam một nữ.
Tô Tri quan sát một thời gian, hai trợ lý này kiến thức chuyên môn khá vững chắc, thêm vào đó còn cẩn thận tỉ mỉ, nên anh khá thoải mái giữ họ lại.
Anh không mong trợ lý làm hết mọi việc, dù sao Tô Tri trong việc nghiên cứu cũng là kiểu người nghiêm túc, anh tuyển hai trợ lý này chỉ để chia sẻ những công việc cơ bản, lặp đi lặp lại, phần cốt lõi vẫn do anh tự mình kiểm soát.
Dù là vì trách nhiệm với bản thân dự án, hay ý nghĩa đặc biệt của dự án này đối với việc nghiên cứu thuốc ức chế pheromone enigma, Tô Tri đều không yên tâm giao cho người khác.
Dù sao đi nữa, có hai trợ lý, gánh nặng công việc hàng ngày của Tô Tri giảm đi rất nhiều, không cần phải lúc nào cũng dán mắt vào phòng thí nghiệm nữa.
Thời gian rảnh rỗi, có lúc anh sẽ nghỉ ngơi, có lúc sẽ dùng thời gian rảnh vao làm việc khác.
Buổi sáng hôm đó, Tô Tri từ phòng thí nghiệm về nhà, không ra ngoài nữa.
Anh đứng trước khoảng đất trống rộng lớn trong biệt thự, suy nghĩ một hồi về bản thiết kế, sau khi trực tiếp xem xét môi trường biệt thự, anh cảm thấy tuy diện tích đủ lớn, nhưng không thích hợp để xây dựng một nhà kính hoa như trang viên của Lục tiểu thư. Môi trường tự nhiên ở đây rất tốt, dù là từ chi phí xây dựng, độ khó chăm sóc hay phong cách tổng thể, đều thích hợp hơn để xây dựng một khu vườn mở.
Xung quanh đều là núi rừng tự do, nếu hoa cỏ chỉ có thể bị giam hãm trong lồng kính trong suốt sẽ có cảm giác không thở nổi, trông thật đáng thương.
Nếu có giống quý hiếm, thì thiết kế hệ thống điều chỉnh nhỏ riêng biệt là được.
Đương nhiên, dù sao đây cũng là nhà của Tạ Nghi, nên Tô Tri đã hỏi ý kiến hắn.
Tạ Nghi đương nhiên không có bất kỳ ý kiến phản đối nào, hắn hoàn toàn tuân theo mọi yêu cầu Tô Tri đưa ra, dù sao chuyện nhà kính hoa hắn đã nói rõ ban đầu chỉ là để tiếp cận Tô Tri, bản thân hắn không có ý tưởng gì về những chuyện này.
Tô Tri là vì Tạ Nghi chủ động thừa nhận mới biết chuyện này, kỳ thật từ sự tham gia tích cực của enigma, rất khó nhìn ra sở thích thật của hắn, người đàn ông này dù làm bất cứ chuyện gì cũng có một vẻ nghiêm túc đáng tin cậy, như một cỗ máy, thích hay không thích, trong hắn chiếm tỷ trọng quá nhỏ bé không đáng kể.
Tất cả những gì Tạ Nghi thích cho đến nay chỉ thể hiện ở việc hắn yêu đương với anh.
Tạ Nghi hành động rất nhanh, phương án sơ bộ chả mấy chốc đã được quyết định, hai ngày nay việc làm vườn đã tìm người bắt đầu động thổ, quy hoạch không gian.
Sau khi phác họa xong vài bản thiết kế thì tùy ý chất đống sang một bên, Tô Tri thông qua giám sát từ xa xem tình hình phòng thí nghiệm một lát, có hơi buồn ngủ, mơ mơ màng màng cuộn tròn trên sô pha ngủ thiếp đi.
Sô pha rất lớn, không giống cái ở căn hộ nhỏ của Tô Tri, nói là một chiếc giường đơn cũng hợp lý, chất liệu lại mềm mại vừa phải, thật sự rất thích hợp để ngủ.
Tô Tri ngủ không sâu, chưa đến một tiếng, bị tiếng Tạ Nghi mở cửa khi về nhà đánh thức.
Tạ Nghi buổi chiều có việc, không ở nhà, Tô Tri nghe hắn nói là có mấy công ty cổ phần gì đó dưới tên hắn, đang kiểm toán, anh chưa học những thứ liên quan, không hiểu gì về những chuyện này, Tạ Nghi cầm báo cáo cho anh xem, chỉ khiến mắt anh hoa lên, mơ hồ cảm thấy những thứ này có thể rất lợi hại.
Tạ Nghi dường như đã họp cả buổi chiều, giữa chừng có gửi cho Tô Tri mấy tin nhắn, sau đó vẫn luôn bận đến tối mới về nhà.
Tô Tri mơ mơ màng màng mở mắt, ngây người một lát, khi tầm nhìn rõ ràng, đã thấy enigma đã đi đến bên cạnh anh, cởi áo khoác ngoài, đứng bên sô pha nhìn anh từ trên cao xuống một lát, rồi đưa tay bế anh từ sô pha lên ngồi.
Tạ Nghi bóp nhẹ vai anh, bàn tay rộng lớn xoa nhẹ lưng anh, enigma khom người nửa quỳ trên sô pha, nửa ôm lấy anh, trán chạm trán anh, khẽ hỏi: “Sao không đắp chăn? Cứ để mặc ngủ thiếp đi như vậy.”
Tô Tri ngại ngùng nói: “Quên mất. Em cũng không lạnh.”
Biệt thự có hệ thống điều hòa nhiệt độ, đúng là không lạnh.
Nhưng vừa mới tỉnh ngủ, các giác quan phục hồi đều quá nhạy cảm, lúc bị Tạ Nghi bế lên khẽ run rẩy một chút.
Enigma ừ một tiếng, nói lần sau đừng quên, rồi cúi đầu hôn anh.
Trước tiên hôn nhẹ mấy cái lên mí mắt mỏng của anh, da ở đây của Tô Tri quá mỏng, rất nhạy cảm, bị hôn đến mức chỉ có thể chớp mắt, hàng mi rung rinh như cánh bướm, mặt cứ nghiêng sang một bên, muốn trốn tránh, lại bị mấy ngón tay Tạ Nghi kẹp chặt cằm không nhúc nhích được, véo ra hai vết lõm xuống trên má, Tô Tri ư ư đẩy Tạ Nghi mấy cái, người đàn ông mới dời môi khỏi mí mắt anh.
Rồi sau đó hôn nhẹ chóp mũi anh, rồi ngậm lấy đôi môi mềm mại.
Nụ hôn sau khi ở chung đã trở thành chuyện xảy ra bất cứ lúc nào, Tô Tri cũng dần dần quen với nó. Lưỡi enigma luồn vào cạy mở hàm răng anh, Tô Tri vì xấu hổ bản năng mà khép răng lại một lát, khi phản ứng kịp thì ngoan ngoãn há miệng, cho phép sự xâm nhập của môi lưỡi.
Đầu lưỡi mạnh mẽ cuộn lấy lưỡi anh khuấy đảo, phong cách hôn của Tạ Nghi cũng mạnh mẽ như con người hắn, như một cuộc đi săn, lưỡi đã tìm được lưỡi anh thì không buông, hết sức trêu đùa và bắt nạt, thỉnh thoảng còn dùng răng cắn nhẹ, hôn một lát là tê dại cả người.
Nếu lưỡi có cảm xúc, cái lưỡi mềm mại của Tô Tri lúc này chắc chắn đã ướt át lệ rồi.
Tiếng “chụt chụt” vang lên trong phòng khách yên tĩnh, lẫn với tiếng t.hở d.ốc kìm nén và tiếng rên khẽ.
Tô Tri bị hôn đến eo không thẳng nổi, bị enigma ngậm lấy môi, bế từ sô pha lên, đổi thành tư thế ngồi trên đùi hắn.
Đây là tư thế Tạ Nghi thích nhất, như ôm một đứa bé vào lòng, tiện cho việc khống chế mọi bộ phận cơ thể anh, đồng thời cũng tiện cho việc đè anh sâu xuống giường, dùng cả cơ thể bao trùm lấy anh.
Hôn chưa được mấy cái, hô hấp của Tô Tri đã trở lên nóng rực.
Thật kỳ lạ, anh khó hiểu nghĩ, rõ ràng anh là beta, không ngửi được pheromone, sẽ không xảy ra phản ứng kết hợp pheromone.
Nhưng hôn một hồi, anh lại dần cảm thấy hơi thở của Tạ Nghi ở chóp mũi trở nên ngày càng rõ ràng, sự tồn tại mạnh mẽ bao phủ các giác quan của anh, khiến anh chỉ có thể ngửi thấy Tạ Nghi, cảm nhận được Tạ Nghi, trở nên rất giống phản ứng kết hợp pheromone được mô tả trong sách giáo khoa, say mê hơi thở của một người một cách mãnh liệt.
Thậm chí, hôn một lát, cánh tay anh đã vòng ra sau cổ enigma, chống đỡ cơ thể mình, nếu không vì cơ thể mềm nhũn, sẽ không kiềm chế được mà trượt xuống.
Tuy rằng cánh tay Tạ Nghi kẹp ở eo sau anh, có thể hoàn toàn đỡ được anh, nhưng như vậy sẽ thành ra hoàn toàn bị khống chế, Tô Tri không hiểu sao lại cảm thấy hơi sợ hãi.
Nhưng anh không nhận ra việc chủ động ôm cổ enigma như vậy cũng là một kiểu chủ động dâng hiến, thậm chí còn áp sát cơ thể hơn.
Ngực hai người dán chặt vào nhau, nhiệt độ cơ thể cùng với nhịp tim truyền sang, tiếng tim đập của enigma rất mạnh, kéo theo nhịp tim của Tô Tri cũng đập dữ dội, như chim non đập cánh bên trong, dần dần anh không phân biệt được nhịp tim ở một khoảnh khắc nào đó, rốt cuộc là của Tạ Nghi hay của chính mình, dường như hai nhịp thở đã trở nên hoàn toàn trùng khớp.
Như bị nhịp tim và hơi thở của enigma giam cầm, tình yêu trở thành nhà tù nhỏ bé nhất trên thế giới.
……Không có pheromone, cũng sẽ bị dụ dỗ sao?
Tô Tri trong lúc hôn, hít nhẹ hơi thở nhàn nhạt trên người Tạ Nghi, không chắc chắn mà nghĩ như vậy.
Chẳng lẽ đến tuổi này còn phân hóa sao? Chẳng lẽ phải biến thành một ca bệnh hiếm gặp di động để viết luận văn?
Đầu Tô Tri nóng ran, vô căn cứ suy đoán lung tung, nghi ngờ mình hỏng mất rồi.
Hôn đủ mười phút, chút dư âm buồn ngủ của Tô Tri bị hôn đến mức hoàn toàn tỉnh táo.
Nước miếng của Tô Tri không kiềm chế được chảy xuống, bắt đầu giãy giụa, Tạ Nghi lúc này cuối cùng cũng buông anh ra, cắn nhẹ mấy cái lên môi và cằm anh, rồi vùi đầu vào hõm vai anh, hít sâu mấy hơi.
Tô Tri cảm thấy hô hấp của Tạ Nghi rất nặng nề, đầu người đàn ông cọ xát vào vai anh, với tần suất có chút bồn chồn, hơi thở trầm trầm, hít ngửi hơi thở trên người anh rất sâu, dường như không chỉ đơn thuần là vì h.am mu.ốn t.ình d.ục. Tô Tri khẽ t.hở d.ốc, bình ổn hô hấp, hỏi hắn: “Anh sao vậy?”
Giọng Tạ Nghi vùi trong vai anh nghe có chút nghẹn: “Lúc họp có một alpha trong kỳ mẫn cảm, mùi rất khó chịu.”
Ngũ quan của enigma nhạy cảm, cảm nhận về âm thanh, mùi hương đều tăng lên gấp bội, gánh nặng trong đám đông còn nghiêm trọng hơn những giới tính khác.
Tô Tri gần đây đã xem rất nhiều tài liệu liên quan đến enigma, biết được rất nhiều kiến thức chi tiết về enigma.
Ví dụ như bây giờ anh biết rằng thỉnh thoảng cảm thấy rất nặng nề, như bị cái gì đó đè lên, là do nồng độ pheromone của enigma vượt quá một giới hạn nào đó, gây áp lực lên beta.
Tô Tri không biết cảm giác đó, nhưng nghĩ thế nào cũng thấy không thoải mái.
Anh thỉnh thoảng ngửi thấy mùi thuốc thử quá nồng cũng thấy khó chịu ở mũi, mà trong cảm nhận của enigma mọi mùi hương đều bị khuếch đại.
Trong các tài liệu thống kê, rất nhiều enigma vì giác quan quá nhạy bén mà mắc hội chứng ác tính trong kỳ mẫn cảm, sau đó dẫn đến các vấn đề tâm lý liên quan.
Thể năng vượt trội so với người thường tạo nên những khả năng mà người thường không đạt được của enigma, đồng thời cũng mang đến vô số rắc rối trong cuộc sống.
Tô Tri ôm lấy đầu Tạ Nghi vùi vào cổ mình, hỏi hắn: “Alpha trong kỳ mẫn cảm kia có mùi gì?”
Tạ Nghi nói: “Mùi ớt.”
Tô Tri không khỏi bật cười: “Vậy thì thật sự kíc.h th.ích, mùi pheromone này hiếm thấy thật đấy.”
Tạ Nghi vừa dứt lời đã ngậm lấy cổ Tô Tri, bất ngờ cắn một cái, Tô Tri “hít” một tiếng, tay ôm đầu người kia siết chặt, Tạ Nghi lại nhanh chóng buông ra, dùng lưỡi li.ếm chỗ vừa cắn, mấy giây sau mới lạnh lùng nói: “Không được cười.”
Tô Tri ngạc nhiên một chút, cảm thấy tâm trạng Tạ Nghi thật sự không tốt, hiếm thấy sự bộc lộ cảm xúc như vậy.
Nhưng tại sao lại không cho anh cười? Tô Tri hơi tủi thân, không hiểu tại sao Tạ Nghi lại đột nhiên cáu gắt với anh.
Tạ Nghi dừng một chút, bổ sung: “Đừng nhắc đến alpha khác.”
Tô Tri ngẩn người một lát mới nhận ra, có lẽ là do Tạ Nghi đang ghen.
Chuyện này cũng phải ghen sao? Thật bá đạo quá mức.
Hơn nữa, Tô Tri lại giật giật tóc hắn, bất mãn nói: “Anh vô lý, rõ ràng là anh nhắc trước.”
Tạ Nghi vùi đầu vào vai anh nói: “Được, xin lỗi, bảo cưng.”
Thái độ nhận lỗi tốt, nhưng không biết có chịu sửa hay không.
Tô Tri không nói được gì nữa, anh cảm thấy Tạ Nghi như vậy rất hư, rất ngang ngược vô lý, nhưng anh lại không thể thật sự nổi giận, còn cảm thấy Tạ Nghi như vậy lại có vài phần hơi đáng thương.
Cũng không biết làm sao từ một thân hình to lớn như vậy mà nhìn ra hai chữ đáng thương.
Tô Tri luồn ngón tay vào tóc mai hắn, khẽ lẩm bẩm, giọng mềm mỏng hơn một chút, mang theo chút ý an ủi: “Em còn không quen người đó nữa.”
“Ừm,” Tạ Nghi khẽ đáp.
Tạ Nghi vẫn giữ một tay ở cổ anh, bắt đầu mổ nhẹ lên cổ anh, môi hắn miết dọc đến tận mang tai, vừa cắn vừa t.hở d.ốc trầm trọng, khát khao hút lấy mùi hương trên người Tô Tri.
Tô Tri có vẻ hơi khó hiểu: “Anh cứ ngửi em mãi, như vậy có đỡ hơn không? Em không có pheromone mà.”
Nếu bị kíc.h th.ích bởi pheromone hỗn tạp bên ngoài, việc ngửi pheromone của bạn đời quả thật có thể xoa dịu, giúp ổn định cảm xúc lo lắng.
Nhưng Tô Tri là beta, không có pheromone, trên người anh chỉ có mùi cơ thể rất nhạt trộn lẫn với mùi sữa tắm, mùi hương như vậy trong cảm quan của enigma, độ rõ ràng hẳn là kém xa so với pheromone.
Tạ Nghi “ừ” một tiếng, hắn dường như đã bình tĩnh hơn một chút, nói: “Được, chỉ cần là em.”
“Mùi hương trên người em, có tác dụng an ủi đối với tôi.”
Tô Tri nghĩ một lát, thật sự nhớ ra nguyên lý liên quan.
Trước đây anh đã từng thấy tài liệu, vào thời cổ đại, trước khi con người phân hóa giới tính ABO lần hai, loài người đã có thuyết dùng mùi hương để cầu hôn, nghe nói có liên quan đến gen, một người bẩm sinh thích mùi hương của đối phương, vừa đến gần là tâm trạng vui vẻ, kíc.h th.ích h.am mu.ốn giao phối, người ta gọi thứ này là hấp dẫn hormone.
Pheromone kỳ thật có thể nói là một loại hormone phiên bản phân hóa mạnh mẽ hơn.
Trên người beta không bị ảnh hưởng bởi pheromone, nhưng có thể vẫn tồn tại sự hấp dẫn hormone bản năng này, chỉ là so với pheromone AO thì mức độ rất nhẹ, sẽ không giống AO trở thành điều kiện sàng lọc chính để chọn bạn đời, thậm chí rất nhiều beta cả đời không gặp được sự hấp dẫn hormone này, cho nên cơ bản không ai để ý.
Đây là chuyện không thể tránh khỏi, công chúng thường thích những chủ đề kíc.h th.ích tương phản, cuộc sống không có pheromone của beta quá bình lặng, thiếu hiệu ứng kịch tính. Tác phẩm lấy câu chuyện tình yêu của beta làm chủ đề, thậm chí còn phải xếp vào thể loại phim nghệ thuật, thảo luận về tình cảm sâu sắc của nhân tính sau khi thoát ly pheromone.
Ừm, anh cảm thấy mùi hương trên người Tạ Nghi rất dễ chịu, hẳn là cũng vì cái này sao?
Là bình thường.
Cũng may, anh không bị hỏng, Tô Tri yên tâm rồi.
Tô Tri đang nghiêm túc suy nghĩ về kênh khoa học, bất ngờ nghe thấy Tạ Nghi ở bên tai nói tiếp: “Cho nên, ăn đồ của em, cũng sẽ khiến tâm trạng tôi rất tốt.”
“……”
Tô Tri ngây người.
Sao đột nhiên lại nói đến cái này?
Anh nghi ngờ mình nghe nhầm, hoặc hiểu sai, nhưng không phải.
Bởi vì khi Tạ Nghi nói, tay hắn đã rõ ràng mà đặt lên bộ phận hơi có phản ứng của anh, cách một lớp quần áo mỏng manh mà bóp nhẹ một cái, bóp đến mức Tô Tri không kìm được mà khẽ rên một tiếng, một dòng điện nhỏ li ti chạy dọc sống lưng, những lần được thỏa mãn trước đó như thuốc độc quay về trong đầu anh, gần như lập tức chiếm đoạt thần trí anh.
Giọng Tạ Nghi rất trầm, mang theo sự dụ dỗ khàn khàn: “Tôi giúp em.”
Giúp cái gì?
Giúp anh… rồi lại ăn sao?
Tô Tri trong nháy mắt đỏ bừng mặt, chớp mắt biến thành chim nhỏ hơi nước, phì phì bốc hơi nóng ra ngoài, đẩy người kia ra, vội vàng tìm cớ từ chối: “Không cần, em… em đói rồi——đến giờ ăn cơm rồi! Ăn cơm trước!”
Tạ Nghi bị anh đẩy ngã ra sau lưng ghế sô pha, dù sao hắn vốn dĩ không dùng quá nhiều lực ôm Tô Tri. Lúc này nhìn người kia hoảng loạn nhảy xuống khỏi người mình, rồi lại chạy đến phía bên kia sô pha – khi này mới nhìn hắn.
Khóe môi Tạ Nghi cong lên một đường cong nhỏ xíu, như cười như không, trong ánh mắt cảnh giác của Tô Tri, đứng dậy đi về phía nhà bếp.
……
Tạ Nghi mất hơn nửa tiếng để làm bữa tối.
Tuy rằng có người giúp việc nấu ăn, nhưng phần lớn thời gian đều không đến biệt thự, chỉ khi Tạ Nghi có việc không kịp nấu thì mới đến, bình thường cơm nhà phần lớn do Tạ Nghi phụ trách.
Bữa tối là cơm bò bít tết táo nướng, bít tết áp chảo vừa chín tới ăn kèm với những miếng táo nướng mềm nhừ chua ngọt, bít tết được tỉ mỉ cắt thành từng miếng nhỏ, tiện cho việc ăn.
Tạ Nghi còn cắt một phần dứa, làm trái cây tráng miệng sau bữa ăn.
Nhưng mà Tô Tri là người lưỡi mèo, ăn vài miếng đã không ăn nữa, toàn bộ đẩy cho Tạ Nghi giải quyết hết.
Sau bữa tối lại bị Tạ Nghi kéo đi dạo, Tô Tri và Tạ Nghi thảo luận về thiết kế cụ thể của khu vườn.
Tuy rằng Tạ Nghi có ý tưởng này là để lấy lòng anh, nhưng Tô Tri vẫn hy vọng hắn có thể thông qua sự tham gia mà cảm nhận được một chút niềm vui.
Sau khi tắm xong, Tạ Nghi giam cầm anh dưới thân.
Sự thân mật bị gián đoạn vào buổi tối bùng cháy trở lại, Tô Tri nhớ lại những lời táo bạo Tạ Nghi nói mà không biết phải đối mặt thế nào, nhưng cơ thể trẻ tuổi đã bất tri bất giác bị enigma giỏi săn bắt dùng chiếc bẫy làm bằng niềm vui bắt giữ, bị x.oa n.ắn eo vài cái thì chỉ còn nhớ đến run rẩy, bàn tay đẩy ra cũng biến thành ôm chặt.
Từ sau khi sống chung, tuy không phải ngày nào bọn họ cũng suýt vượt ranh giới, nhưng tần suất vẫn rơi vào khoảng hai ba ngày một lần. Đối với Enigma, đây có thể xem là mức độ kiềm chế đáng nể. Hơn nữa, mỗi lần như vậy đều dừng lại đúng lúc, chưa bao giờ đi đến bước cuối cùng. Tạ Nghi quả thật giữ đúng lời hứa, đến tận bây giờ vẫn chỉ dùng ngón tay giúp anh làm quen, luôn rất dịu dàng và nhẹ nhàng.
Nhưng cho dù như vậy, đối với Tô Tri mà nói cũng đã đủ khó chịu đựng rồi.
Ngón tay vừa mới thâm nhập, Tô Tri lập tức không kiềm được mà rụt người lại theo phản xạ, muốn tránh né, nhưng eo đã bị siết chặt, không thể trốn thoát. Dù đã trải qua mấy lần, anh vẫn chưa thể thích ứng với cảm giác xâm nhập đầy căng thẳng này. Ngón tay của Enigma thon dài, gân nổi rõ, các đốt ngón lại hơi to, khiến cảm giác hiện diện càng thêm rõ rệt. Mỗi khi nuốt vào, Tô Tri đều cảm nhận được từng đốt ngón tay đang len lỏi, rành mạch và mạnh mẽ đến đáng sợ.
Đầu ngón tay hơi thô ráp của Tạ Nghi giống như một cực hình khiến người ta khó lòng chịu đựng nổi. Tô Tri không kìm được mà cắn vào vai hắn, nước mắt cùng tiếng r.ên r.ỉ trào ra cùng lúc. Não bộ anh như bị lấp đầy bởi sự giằng xé giữa kh.oái c.ảm và đau đớn, mãnh liệt đến mức khiến người ta có cảm giác như sắp tan rã trong cơn va chạm rực rỡ tựa pháo hoa ấy.
Không chịu nổi nữa, Tô Tri theo bản năng đưa tay xuống, cố gắng đẩy cổ tay Enigma ra, muốn hắn dừng lại. Giọng nói anh run rẩy, mang theo tiếng khóc nghẹn ngào: Tạ Nghi… đừng… anh đi đi…
“Thả lỏng.”
Tuy vậy, người đàn ông kia lại hoàn toàn không lay chuyển. Hắn đưa tay gỡ tay Tô Tri khỏi cổ tay mình, gân xanh nổi rõ từ mu bàn tay kéo dài đến cẳng tay. Dù vai đang bị cắn đến mức hằn dấu, hắn vẫn nhẫn tâm đẩy sâu thêm, không hề do dự.
Con ngươi Tô Tri khẽ giãn ra, ánh đèn huỳnh quang trắng xóa phản chiếu trong võng mạc khiến mọi thứ trước mắt trở nên mờ nhòe, như thể trong khoảnh khắc anh đã mất đi thị lực, cả thế giới đều tan rã.
Chính cảm giác ẩm nóng nơi bụng dưới khiến anh dần hoàn hồn. Con ngươi dần lấy lại tiêu cự, nhãn cầu đảo lên rồi cố sức cúi đầu nhìn xuống.
Enigma lúc này đang ngẩng đầu lên, dùng đầu lưỡi li.ếm sạch vết bẩn còn vương trên môi dưới. Khuôn mặt tuấn tú nhuốm vẻ tà khí ngẩng lên, bỗng khẽ nói một câu: ‘Ngọt.”
“Ầm!” Một tiếng nổ vang lên trong đầu Tô Tri.
Ăn thì ăn đi, sao còn phải đánh giá nữa chứ?!
Tô Tri đỏ bừng mặt, vội đẩy đầu hắn ra khỏi bụng dưới, lắp bắp nói: “Anh… anh đang nói bậy bạ gì thế?”
Sao lại có thể ngọt được?
“Không nói bậy đâu. Hôm nay em ăn dứa, nên sẽ ngọt.”
Không biết là do bắt đầu quen với hắn hay đã bị ảnh hưởng bởi cái lý thuyết “ăn đồ của em sẽ vui vẻ” mà Tạ Nghi từng nói, sau cơn xấu hổ, đầu óc Tô Tri vậy mà còn có sức nghĩ ngợi. Rõ ràng hôm nay anh chỉ ăn một chút dứa, phần còn lại đều là Tạ Nghi ăn hết. Nếu có gì thay đổi… thì cũng là do hắn, chứ đâu phải do anh.
…Khoan đã, sao anh lại đi nghĩ cái chuyện này chứ?!
Tô Tri lúc này đã hoàn toàn kiệt sức, vậy mà Tạ Nghi vẫn chưa dừng lại.
Tay anh mềm nhũn, mấy lần cố siết lấy gì đó nhưng đều không đủ lực. Tạ Nghi nhìn anh bằng ánh mắt trầm sâu, rồi đột ngột đưa tay lật người anh lại. Khi Tô Tri còn chưa kịp phản ứng, gáy đã bị hắn ấn xuống, cùng lúc đó, thân thể cường tráng của hắn đã chen vào giữ.a hai ch.ân anh.
“Ưm ư… Tạ Nghi… đừng…”
Giọng Tô Tri bị vùi sâu trong gối, nghe nghèn nghẹn và nức nở. Anh đưa tay siết chặt lấy gối, nắm đến mức vải nhăn nhúm lại, biểu lộ rõ ràng nỗi sợ hãi đang cuộn trào trong lòng.
Lúc này, gân xanh trên cổ Tạ Nghi nổi rõ, như thể hắn đang cố kiềm chế thứ gì đó mãnh liệt bên trong. Ánh mắt đen thẫm chậm rãi lướt qua từng đường cong mềm mại trên lưng Tô Tri — từ chiếc cổ thon, vòng eo gầy, bờ mô.ng vểnh cao, cho đến đôi chân dài trắng mịn. Không biểu lộ cảm xúc gì, hắn đưa tay vỗ nhẹ lên phần thịt mềm đang run rẩy kia, tạo ra một tiếng “bốp” vang rõ trong không khí. Giọng nói khàn đặc, thấp trầm khiến người ta rùng mình: “Suỵt, đừng căng thẳng… tôi chỉ dùng chân thôi.”
Thế nhưng, suốt quá trình ấy, Tô Tri căng thẳng đến cực độ. Anh kẹp chặt hai chân theo bản năng, buộc Tạ Nghi phải tách đùi anh ra nhiều lần mới có thể tiếp tục. Nỗi lo sợ Tạ Nghi sẽ thực sự tiến sâu vào trong vẫn luôn ám ảnh trong lòng anh — một nỗi sợ chưa từng nguôi kể từ lần đầu gần gũi. Mỗi lần ân ái, Tô Tri luôn có cảm giác như mình sắp bị Tạ Nghi xé ra mà nuốt lấy, vì từng phản ứng từ cơ thể Enigma đều toát lên vẻ chiếm đoạt, gần như mang màu sắc bạo lực.
Tô Tri run lẩy bẩy, mấy lần ngỡ rằng hắn sắp tiến vào thật. Thế nhưng, cuối cùng, Tạ Nghi vẫn giữ đúng lời hứa, chỉ dừng lại ở việc ma sát nơi ẩm ướt giữ.a hai ch.ân anh.
Khi tất cả kết thúc, ánh mắt Tô Tri đã trở nên đờ đẫn, không còn tiêu cự rõ ràng. Tạ Nghi đưa tay vuốt nhẹ lên má anh, nhưng Tô Tri theo bản năng nghiêng đầu né tránh, không để hắn chạm vào. Hàng mi dài rũ xuống, thấm ướt, như thể vừa bị cơn mưa lớn xối qua.
Tạ Nghi ôm anh vào lòng, dịu dàng vỗ về tấm lưng mảnh khảnh, giọng nhẹ như gió: “Tri Tri… bé ngoan…”
Tạ Nghi quả thật có hơi quá tay. Sau một hồi dài ôm ấp và dỗ dành, Tô Tri mới chịu quay mặt lại nhìn hắn.
Thật ra, Tô Tri không phải không cho Tạ Nghi lại gần, chỉ là khoảnh khắc khi ấy quá đỗi kinh hoàng. Nỗi sợ ấy không đơn thuần đến từ cảm xúc, mà xuất phát từ bản năng sinh tồn — bởi lúc Tạ Nghi đè lên người anh, anh hoàn toàn không có cách nào phản kháng.
Khi tâm trạng dần ổn định lại, Tô Tri cắn nhẹ một cái lên ngực hắn, giọng trầm thấp nói: “Anh dữ quá.”
Tạ Nghi chỉ khẽ đáp: “Ừm. Tha lỗi cho tôi nhé, bé ngoan.”
Không chỉ vậy, Tô Tri còn “kiện” thêm một chuyện nữa, giọng đầy chính nghĩa: “Đồ ăn mới ăn xong thì chưa thể tiêu hóa nhanh như vậy được, làm sao mà ngọt được? Anh gạt em!”
Tạ Nghi không đáp, chỉ khẽ cúi đầu hôn l.ên đỉnh tóc anh. Lưỡi hắn vòng qua sau răng hàm như đang nhẫn nhịn điều gì đó, quai hàm siết nhẹ, còn ánh mắt thì tối lại nơi Tô Tri không thể nhìn thấy.
Đến khi cả hai tắm rửa xong lần nữa, thay ga giường sạch sẽ rồi nằm xuống, thì trời đã khuya.
Tô Tri vì kiệt sức mà rất nhanh đã cuộn người lại trong lòng Tạ Nghi thiếp đi. Trong bóng tối, Tạ Nghi lặng lẽ nhìn khuôn mặt đang say ngủ của anh thật lâu, không rõ đã qua bao nhiêu thời gian mới khép mắt lại.
…
Sáng hôm sau, Tô Tri tỉnh dậy sớm hơn Tạ Nghi một chút.
Ánh nắng buổi sáng len qua rèm cửa, rọi vào căn phòng một vệt sáng mờ nhạt. Trong trạng thái mơ màng nửa tỉnh nửa mê, Tô Tri dựa vào ánh sáng yếu ớt ấy mà nhìn gương mặt nghiêng và nửa thân trên để trần của Tạ Nghi đang ngủ say bên cạnh.
Vóc dáng của Tạ Nghi gần như hoàn hảo. Khi ngủ, cơ bắp không căng rõ như lúc tỉnh táo, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh tiềm tàng ẩn dưới lớp da rắn chắc ấy.
Vẫn chưa đến giờ phải dậy, nên Tô Tri cứ thế nhìn ngắm hắn thêm một lúc.
Đột nhiên, tại nơi ánh sáng rọi tới, anh trông thấy một vết thương nhỏ bằng đầu kim nằm ở mặt trong cánh tay Tạ Nghi. Vết thương ấy còn rất mới, song với thể chất của Tạ Nghi, nó gần như đã lành hẳn — có lẽ được tạo ra chưa quá nửa ngày.
Ánh mắt Tô Tri thoáng chững lại, rồi dần mở lớn.
Sau một thoáng suy nghĩ chậm rãi, anh nhanh chóng nhận ra: đó là vết do mũi kim tiêm để lại.
Tạ Nghi lại tiêm thuốc ức chế — mà lần này, cách lần trước chưa đến một tuần.
Có lẽ hắn đã lén tiêm vào một thời điểm nào đó trong đêm qua, hoàn toàn không để anh biết.
–
Vào những lúc rảnh rỗi, Tô Tri thường đến thăm nhóm dự án bí mật đang nghiên cứu thuốc ức chế dành cho enigma. Dù không trực tiếp tham gia sâu, nhưng một khi đã nhúng tay vào, anh vẫn luôn theo dõi tiến độ định kỳ, đồng thời cũng muốn hiểu thêm về enigma. Gần đây, tần suất anh xuất hiện tại đó rõ ràng tăng lên, chỉ trong tuần này đã là lần thứ ba.
Thấy vậy, Mục Tình không khỏi thắc mắc: “Hai trợ lý cô sắp cho em dùng tốt đến mức đó sao? Đến thường xuyên vậy, chẳng lẽ em định chạy cả hai dự án cùng lúc?”
Tô Tri lắc đầu, trả lời: Không ạ, lần này em chỉ đến lấy chút tài liệu từ tiến sĩ Loren, lát nữa về ngay.
Suýt chút nữa cô quên mất, tiến sĩ Loren chính là bác sĩ riêng của cái tên enigma kia. Cô lẩm bẩm: Số tốt thật đấy.
Tô Tri hình như quan tâm người bạn trai kia quá mức thì phải? Đã sống chung còn chưa đủ, lại còn lo nghĩ chu đáo thế này. Sao lại để người ta vừa ăn vừa lấy thêm như vậy chứ? Cái tên enigma đó, kiếp trước chẳng lẽ cứu mạng Tô Tri à?
Càng nghĩ, Mục Tình càng cảm thấy bất lực trước sự vô lý của thế giới này.
Hơn nửa tiếng trễ hẹn, tiến sĩ Loren mới vội vàng có mặt. Sắc mặt ông nặng nề, có vẻ vừa trải qua chuyện gì đó nghiêm trọng: “Vừa rồi xảy ra chút việc ngoài ý muốn, xin lỗi tôi đến muộn” – ông nói.
Tiến sĩ chỉ khẽ lắc đầu, chẳng cần nói thêm, kết quả đã rõ.
Không biết nên nói gì, Tô Tri chỉ còn biết thốt lên một câu: “Xin lỗi…”
Tiến sĩ thở dài: “Enigma đó từng có hợp tác với Tạ Nghi, họ từng cùng nhau làm một nhiệm vụ, và chính trong nhiệm vụ ấy, tuyến thể của cậu ta bị thương.”
Người đó tên Du Chuẩn, sau khi tuyến thể tổn thương thì sức khỏe cứ yếu dần, lần nguy kịch này kéo dài suốt nửa năm, cuối cùng cũng không qua khỏi. Dù năm đó thương tích kia có liên quan gì đến Tạ Nghi hay không, đến giờ cũng đã bị chôn vùi cùng với cái chết.
Nhắc đến Tạ Nghi, cuối cùng cảm xúc của Tô Tri cũng dao động rõ ràng. Anh lo lắng hẳn lên, không còn giữ được vẻ bình tĩnh: “Hả? Nhiệm vụ đó nguy hiểm vậy sao ah? Tạ Nghi có bị thương không?”
Tiến sĩ khẽ hắng giọng: “Cậu ta không sao, tuyến thể rất khỏe.”
Chết tiệt thật, đúng là số tốt quá mức.
Một người ngoan ngoãn như Tô Tri, sao lại để Tạ Nghi – kẻ bề ngoài đạo mạo nhưng bên trong chẳng đáng tin – lừa được cơ chứ?
Nghĩ đến việc Tạ Nghi từng lợi dụng ông làm người thuyết khách, khiến beta mềm lòng chấp nhận giới tính của bạn đời, tiến sĩ vẫn cảm thấy bực bội không thôi. Nửa tháng gần đây mỗi lần khám cho Tạ Nghi, ông đều tỏ thái độ rõ ràng. Dù vậy, enigma kia chẳng mảy may để ý, cứ thản nhiên như không, khiến ông càng thêm khó chịu.
Ông chuyển tài liệu cho Tô Tri qua phương thức mã hóa đặc biệt. Một phần tài liệu về enigma cần quyền hạn cao hơn, nên ông phải xin giúp. Trong lúc truyền dữ liệu, Tô Tri chần chừ rồi hỏi: “Cháu phát hiện Tạ Nghi tiêm quá liều thuốc ức chế. Trước đây anh ấy từng như vậy chưa?”
Tiến sĩ thoáng đổi sắc mặt, hắng giọng: “Cái này thì…”
Tất nhiên là có. Hơn nữa còn tái phạm nhiều lần, thái độ thì miễn bàn – rất tệ. Trước kia, tiến sĩ cực kỳ bất mãn chuyện này. Việc lạm dụng thuốc ức chế có thể đẩy nhanh quá trình rối loạn pheromone, điều này với enigma thì cực kỳ nguy hiểm. Nhưng sau đó Tạ Nghi chủ động đến viện điều dưỡng để kiểm soát tình trạng, nên tiến sĩ đành thôi không nói thêm.
Tuy nhiên, điều đáng ngại nhất lại là đau đớn và hậu quả tâm lý. Về mặt này, tiến sĩ chẳng can thiệp được, vì ranh giới cuối cùng của Tạ Nghi rất cứng rắn. Dù rất bực mình vì bị lợi dụng, ông vẫn không nỡ “mách lẻo” với Tô Tri chuyện Tạ Nghi từng vào viện điều dưỡng. Dù sao thì, nếu ông quản không được, sẽ có người khác quản.
Nhưng ông vẫn do dự – không biết việc để Tô Tri biết chuyện này là tốt hay xấu. Dù hiện tại Tô Tri có vẻ rất mềm lòng, rất quan tâm Tạ Nghi, nhưng nếu biết những hành vi điên rồ hơn nữa thì sao? Liệu anh còn có thể dửng dưng?
So với cảm động, thứ nảy sinh trước tiên có lẽ là sợ hãi.
Ngay cả ông – người từng nhìn Tạ Nghi lớn lên – cũng không thể nói chắc rằng hắn là một người bạn đời tốt. Nếu có ai trong nhà định yêu đương với một người như Tạ Nghi, ông sẽ lập tức bảo người ta xách vali chạy trốn ngay trong đêm. Người như vậy quá nguy hiểm, quá cố chấp, tốt nhất là nên tránh xa.
Không phải lúc nào cũng cần một mối tình nguy hiểm kiểu tiểu thuyết cẩu huyết để tô màu cho cuộc đời. Ngay cả ông còn nghĩ như vậy, huống chi là Tô Tri. Vậy nên ông không dám chắc phản ứng của anh sẽ ra sao.
Tạ Nghi, từ một enigma nhỏ bé có thể trưởng thành như hôm nay, thật không dễ dàng gì. Dù có hơi cực đoan trong chuyện tình cảm, nhưng tiến sĩ chưa từng thấy hắn chân thành với ai như vậy. Người như Tạ Nghi, thậm chí còn chẳng quan tâm đến chính mình.
Tiến sĩ nhìn vào đôi mắt nhạt màu trong suốt của Tô Tri, lương tâm cắn rứt tột cùng. Sau một hồi đấu tranh, ông quyết định giữ im lặng, coi như không biết gì.
Ông không nhắc đến chuyện Tạ Nghi chủ động kiểm soát bạo loạn pheromone, cũng không nhắc tới viện điều dưỡng. Chỉ nhẹ nhàng nói: “Lạm dụng thuốc ức chế đúng là không tốt, nhưng cũng chưa tới mức quá nghiêm trọng. Tạ Nghi còn trẻ, thể chất lại thuộc hàng đầu trong số enigma, không dễ hỏng như vậy. Giống alpha, enigma cũng có phương pháp điều trị pheromone riêng. Vấn đề chủ yếu là tâm lý, chuyện này chỉ có thể tự mình vượt qua. Tôi vẫn luôn theo dõi dữ liệu cơ thể của cậu ta, hiện giờ vẫn ổn định.”
Tuy nhiên, cách tiến sĩ miêu tả khiến Tô Tri hơi nhíu mày. Từ “hỏng” mà ông dùng nghe chẳng khác nào đang nói về đồ vật, không phải một con người.
Tiến sĩ cố tình dùng một đoạn dài dòng để lảng tránh nhắc tới viện điều dưỡng. Với kinh nghiệm lâu năm, kỹ năng né tránh của ông khá giỏi, tự thấy đã nói rất khéo.
Nhưng ông quên mất, Tô Tri không hề dễ bị qua mặt như vẻ ngoài. Anh chỉ “giả vờ” mềm yếu, chứ thực chất có suy nghĩ rất logic và nhạy bén.
Lúc này, âm thanh “ding” báo hiệu dữ liệu đã truyền xong.
Tô Tri cúi đầu xem tài liệu, suy nghĩ một lát, rồi bất ngờ hỏi: “Phương pháp điều trị? Ở viện điều dưỡng sao? Cụ thể là gì? Bao lâu một lần? Bác có thể nói rõ cho cháu không?”
Anh nhớ lại trước đây từng được xem một đoạn ghi hình của Tạ Nghi tại viện điều dưỡng, nhưng không hề có chi tiết điều trị nào. Thật sự có chút kỳ lạ.