Đợi bữa tối kết thúc hoàn toàn đã là gần chín giờ tối, phần lớn mọi người chọn ở lại nhà dân nghỉ ngơi đêm nay, sáng hôm sau ăn bữa sáng rồi về nhà.
Tô Tri ngay từ đầu đã không định ở lại cùng Tạ Nghi.
Giới tính Enigma có rủi ro, dù là vì an toàn hay nguyên tắc bảo mật, đều không thích hợp ở qua đêm bên ngoài.
Huống chi, vừa nãy ở dưới cây đã làm loạn một trận, dù thế nào cũng không thể ở lại bên ngoài được nữa.
Ăn uống cũng xong xuôi, ở lại nữa sẽ quá muộn, Tạ Nghi chỉnh lại mái tóc rối bù của Tô Tri do cọ vào ngực hắn, dẫn Tô Tri đi chào Mục Tình, nói chuẩn bị đưa người về.
Tô Tri vẫn còn say, ánh mắt mơ màng đi theo Tạ Nghi, Tạ Nghi ôm vai anh giúp anh giữ thăng bằng. Nghe Tạ Nghi nói vậy, anh như một cái máy nhắc bài nhỏ, dùng sức gật đầu, lặp lại theo lời hắn: “Dạ Dạ, cô ơi, chúng em về nhà.”
Chậc, Mục Tình nghe mà ê cả răng.
Về nhà. Cái từ này.
Người không biết còn tưởng hai người họ đã kết hôn rồi ấy chứ.
Cô đánh giá sắc mặt Tô Tri, cảm thấy ửng hồng có chút khác thường, còn đỏ hơn lúc ăn cơm một chút, mắt cũng ướt át, kỳ lạ hỏi: “Sao lại say đến thế này?”
Sao lại đỏ mặt đến vậy?
Tô Tri nghiêng đầu nhìn cô, “Dạ?” một tiếng, rồi nói: “Không có say mà cô.”
Còn cãi cứng miệng nữa chứ.
Mục Tình đỡ trán, bỏ cuộc không nói chuyện với người say nữa, nhíu mày nhìn Enigma nói: “Em ấy uống nhiều như vậy, trên đường có an toàn không? Hay là đừng về nữa.”
Thật đáng thương.
Say đến thế này mà bị người ta ôm về, cô không dám nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì.
Cô không mấy vui vẻ, có cảm giác như nhìn thấy bắp cải nhà mình bị người ta tha đi ngay trước mắt, không nhịn được ngứa răng.
Đã công khai rồi, đến diễn cũng không thèm diễn nữa sao?
Tạ Nghi giọng điệu bình thản, nhưng thái độ kiên quyết, nhàn nhạt nói: “Tôi không uống rượu, tôi lái xe.”
Tô Tri gật đầu: “Ừ ừ.”
Mục Tình: “…”
Còn ừ nữa, lo chết mất.
“Vậy được rồi, chăm sóc em ấy cho tốt, em ấy uống rượu, tối chắc sẽ khó chịu.”
Mục Tình biết rõ rủi ro giới tính của Enigma, quả thật không tiện giữ lại, đành thôi, dặn dò Enigma vài câu.
Miễn cưỡng coi như đạt được nhất trí.
Tô Tri lơ mơ vẫy tay với Mục Tình: “Cô ơi, vậy, vậy chúng em về ạ.”
Mục Tình làm như không thấy, vẫy tay với anh: “Đi đi đi, trên đường cẩn thận chút. Thắt dây an toàn cho em ấy vào.”
Câu cuối cùng là dặn dò Enigma.
Tạ Nghi đưa Tô Tri lên xe.
Đường về mất khoảng một tiếng.
Tô Tri ngồi ở ghế phụ lái, vì tác dụng của cồn, cơ thể ngồi không thẳng lắm, ngồi một lúc lại ngả người sang bên cạnh, như một con tôm nhỏ co rúm lưng lại, vì dây an toàn giữ chặt, ngả cũng không ngả hẳn, không thoải mái lắm, lát nữa lại đổi tư thế, như thể ghế da thật cộm mông vậy.
Động tác không lớn, không quấy rầy, nhưng có thể thấy rõ là không thoải mái.
Tạ Nghi cởi áo khoác đưa cho anh, bảo Tô Tri ôm vào lòng.
Enigma vóc dáng cao lớn, quần áo cũng rộng hơn Tô Tri không chỉ một chút, áo khoác mặc vào cuối thu chất liệu đã rất dày dặn, ôm vào lòng đầy ắp, có một cảm giác an toàn khó hiểu, Tô Tri ôm áo, mơ màng yên tĩnh một lúc, rất nhanh không động đậy nữa.
Xe khởi động, Tô Tri trên xe lơ mơ như ngủ không ngủ.
Tạ Nghi cởi áo khoác, bên trong còn lại một chiếc áo sơ mi bó sát người, phác họa đường nét cơ bắp săn chắc.
Ánh sáng trên đường lúc sáng lúc tối, chiếu từ ngoài cửa sổ xe vào, khiến vẻ mặt người đàn ông khó dò.
Tô Tri kéo một góc áo khoác lót đầu, dựa vào cửa sổ xe, lát nhắm mắt mơ màng ngủ một giấc, lát lại mở mắt nhìn Tạ Nghi ở ghế lái.
Khi xe đi đến cầu vượt sông, đoạn đường phía trước dường như xảy ra tai nạn giao thông, hơi tắc nghẽn, xe cộ xếp hàng chờ giải tỏa.
Trong lúc chờ đợi, Tạ Nghi nghiêng đầu nhìn Tô Tri, nhỏ giọng hỏi anh: “Tri Tri, khó chịu không? Có say xe không?”
Tô Tri đang nghịch con cá đuối nhồi bông, con nhồi bông phiên bản chibi màu xanh trắng bị ngón tay thon dài trắng trẻo véo đến méo mó, biểu cảm trên mặt cá đuối từ OvO biến thành ~v~.
Những sợi lông tơ nhỏ xíu lọt qua kẽ ngón tay anh, càng làm nổi bật ngón tay trắng nõn.
Vừa nãy Tô Tri nhìn con nhồi bông này trong gương chiếu hậu mấy phút, nên Tạ Nghi tháo xuống cho anh cầm nghịch.
“Có cảm giác buồn nôn không? Hửm?”
Tạ Nghi nhỏ giọng hỏi, đưa tay sờ má Tô Tri.
Xe đi được nửa đường, vẻ ửng hồng trên má Tô Tri đã nhạt đi một chút, nhiệt độ cũng không cao như vậy nữa, nhưng vẫn ấm hơn bình thường, Tạ Nghi giữ một bên cằm anh, dùng ngón cái xoa nhẹ một bên má anh.
“Không buồn nôn.”
Tô Tri lắc đầu, chậm chạp ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của Tạ Nghi.
Tạ Nghi lái xe rất vững, anh hầu như không có bất kỳ khó chịu nào.
Bàn tay Tạ Nghi hơi chai sần chạm vào khiến anh hơi ngứa, khó chịu giãy giụa mấy cái, bị giữ chặt không giãy ra được, lòng bàn tay như một cái lồng giam.
Tô Tri không vui há miệng cắn hắn một miếng, cắn ngay vào hổ khẩu đang mở.
Có lẽ không giận lắm, cắn không mạnh.
Say rồi, cũng chẳng có sức lực gì.
Lực đạo nhẹ bẫng, nói là cắn càng giống như ngậm hơn.
Đầu lưỡi ẩm ướt trượt qua da ở hổ khẩu, Tô Tri hừ hừ hai tiếng, tiếng nước khẽ khàng vang lên trong khoang xe yên tĩnh.
Anh cắn hai miếng có lẽ cảm thấy không thú vị, lưỡi đẩy muốn nhả ra, nhưng người đàn ông lại bóp má anh khiến Tô Tri không thể buông ra.
“…”
Tạ Nghi siết chặt ngón tay đang giữ má anh.
Phía trước truyền đến tiếng còi xe ra hiệu.
Cảnh sát giao thông đến gõ cửa sổ ra hiệu, đã giải tỏa đến chỗ họ rồi.
Tô Tri giật mình, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tạ Nghi buông tay đang bóp má anh ra, đỡ tay lái, khởi động xe.
Tô Tri ngây người một lúc, ngả người về cửa sổ, nhìn chiếc áo khoác trong lòng mấy giây, đột nhiên nói: “Cái màu này rất giống cái anh mặc ở thành phố Z lúc đó.”
Tạ Nghi: “Ừ, là một bộ.”
Đầu óc anh có chút đứt quãng, nói chuyện đông tây nam bắc, rất vô lý.
Tô Tri lại hỏi: “Trong khu cấm sao lại có hoa hồng?”
Tạ Nghi: “Đột biến phóng xạ, gen tái tổ hợp.”
Tô Tri lẩm bẩm: “Hóa ra là phóng xạ…”
Anh phân tích bản đồ gen suy đoán ra, chính là đặc trưng của đột biến phóng xạ, xem ra không sai.
Lại không nói gì nữa.
Sau một khoảng thời gian đi chậm, vòng qua khu vực tai nạn, xe đi trơn tru trở lại.
Chiếc Maybach tăng tốc hòa vào dòng xe nhấp nháy như dải đèn trên cầu vượt sông, trung tâm cầu sừng sững biểu tượng của thủ đô, cây cầu vòm hình chữ A bao quanh một tạo vật hằng quang đường kính hơn mười mét, như một viên ngọc trai nằm trên đỉnh trung tâm thành phố phồn hoa.
Thân xe trơn tru như một thanh kiếm sắc, đâm vào dòng xe cộ tấp nập trên đường phố.
Không biết có phải say không, cảm giác thời gian của Tô Tri trở nên không rõ ràng.
Một tiếng lái xe, trong cảm giác của Tô Tri, chỉ là nói chuyện đứt quãng với Tạ Nghi vài câu, rồi lại ngẩn người một lát, sườn mặt người đàn ông và dư ảnh của đủ loại ánh đèn ngoài cửa sổ vẫn còn lưu lại trong võng mạc, chớp mắt một cái đã về đến biệt thự trên đỉnh núi.
Đêm khuya, biệt thự yên tĩnh như một con quái thú đang ngủ đông, rộng lớn và đen kịt một mảnh, vô cớ khiến người ta sợ hãi.
Tạ Nghi bế Tô Tri ra khỏi xe.
Tô Tri thật ra vẫn đứng được, anh không say đến mức không đi nổi.
Nhưng Tạ Nghi không cho anh cơ hội này, vòng tay ôm ngang eo anh bế lên.
“Tạ Nghi!”
Tô Tri ngạc nhiên kêu lên một tiếng, nhưng vì say rượu, giọng điệu mềm nhũn, chẳng có chút uy hiếp nào.
Tạ Nghi luồn tay qua kheo chân anh bế vào biệt thự.
Hệ thống cảm ứng của biệt thự tự động mở cửa, Tạ Nghi ôm anh lên lầu hai một mạch không trở ngại.
Hắ luôn không bật đèn, thị lực cực tốt của Enigma khiến hắn vẫn đi lại dễ dàng trong bóng tối.
Ngược lại Tô Tri vì rất sợ ngã, bám chặt vai hắn, say rượu cũng tỉnh táo hơn một chút, đầu dựa vào vai người đàn ông cơ bắp săn chắc, khẽ khàng thở, khi lên cầu thang ôm vô cùng chặt, sợ bị rơi xuống.
Đến phòng ngủ, mở cửa, đèn “tách” một tiếng bật sáng, Tô Tri lúc này mới đột ngột thấy ánh sáng trước mắt.
Anh còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đã bị người đàn ông bất ngờ ném lên giường.
Giường rất dày, Tô Tri rơi xuống không đau, nhưng bị ném xuống đột ngột, đầu nặng chân nhẹ choáng váng một chút, lơ mơ lăn nửa vòng trên giường.
Tô Tri choáng váng một lúc, chậm chạp ngẩng đầu nhìn Tạ Nghi.
Thấy Enigma cao lớn nghiêng người đứng bên giường, lấy ra thuốc thử đông lạnh từ một chiếc hộp kim loại màu bạc, xắn tay áo lên, cơ bắp cánh tay săn chắc trơn tru.
Tô Tri tập trung nhìn mấy cái, phát hiện đó là thuốc ức chế Enigma.
Tạ Nghi cầm thuốc ức chế, xung quanh ống tiêm thuốc ức chế vừa rã đông bao quanh một làn sương, hơi lạnh ngưng tụ thành hơi nước.
“Tạ Nghi,” Tô Tri gọi hắn một tiếng, có chút khó hiểu hỏi: “Anh, anh tiêm cái này làm gì?”
Chẳng phải một tuần trước vừa tiêm rồi sao?
Liều lượng tiêm thuốc ức chế Enigma quy định là một tháng một ống chứ?
Vì loại thuốc ức chế này đến nay vẫn chưa nghiên cứu ra phiên bản tự nhiên, tác dụng phụ mạnh mẽ, không khuyến khích sử dụng cường độ cao.
Một tuần tiêm hai ống… Tô Tri giật mình, muốn ngăn Tạ Nghi lại.
Nhưng còn chưa kịp mở miệng, mấy giây sau, Tạ Nghi đã đâm ống tiêm vào cánh tay, nhanh chóng tiêm hết một ống thuốc ức chế Enigma.
“Tạ Nghi.”
Tô Tri gọi hắn, giọng điệu có chút bất an, men say cũng tỉnh táo hơn mấy phần: “Sao anh lại tiêm thuốc ức chế?”
Khi rút ống tiêm ra, từ cánh tay kéo theo mấy giọt máu.
Bị Enigma không mấy để ý lau đi, ống tiêm vứt vào thùng rác, phát ra tiếng “thịch”.
Tạ Nghi liên tiếp cởi hai cúc áo sơ mi trên cùng, nhỏ giọng nói: “Sợ không kiềm chế được.”
— Không kiềm chế được cái gì?
Tô Tri vẫn còn hồ đồ, Enigma đã đi tới, cánh tay chống mép giường, trọng lượng cơ thể đ.è xuống khiến nệm lún xuống, quỳ trên giường, cúi người đ.è xuống hôn anh.
“Ưm…”
Tô Tri bị hôn đến không nói được lời.
Anh đưa tay đẩy Tạ Nghi ra, beta quanh năm không tiếp xúc cơ thể với người khác, đến nay vẫn có phản ứng kháng cự theo bản năng.
Nhưng không lâu trước vừa được dạy dỗ hàng trăm lần cách v.uốt ve ngực Enigma, bàn tay vừa bị một bàn tay rộng lớn khác kéo xuống một chút, yếu ớt trượt xuống, lòng bàn tay bao phủ lên cơ bắp căng tròn.
Cơ thể Enigma cúi xuống thấp hơn một chút, hơi đè lên tay anh kẹp giữa hai người.
“Tạ Nghi…”
Miệng và lòng bàn tay đều bị chiếm giữ, eo Tô Tri mềm nhũn.
Anh cố gắng co người lại muốn trốn, nhưng giường như sóng nước, anh lún xuống một chút, Enigma cũng theo đó đ.è xuống một chút, luôn dán chặt vào anh.
Chiếc nệm mềm mại sau lưng và Enigma với cảm giác áp bức mơ hồ trên người bao bọc anh, như một cái bẫy kín gió.
Men say vừa tan đi dường như lại ùa về, anh ngửa đầu, ánh đèn huỳnh quang trên trần nhà xuyên qua mái tóc người đàn ông đang đè trên người anh lắc lư vào mắt, gây ra ảo giác chóng mặt.
Giây tiếp theo lại bị khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Enigma che phủ.
Tạ Nghi khi hôn không có thói quen nhắm mắt, người bình thường đối xử với anh dịu dàng vô cùng lúc này lại thể hiện dục v.ọng kiểm soát cực mạnh, đôi mắt đen sâu thẳm không chớp nhìn chằm chằm anh, dù Tô Tri bảo hắn đừng như vậy cũng vô ích.
Tô Tri bị hắn nhìn đến không chịu nổi, mí mắt nóng rực, nhìn thẳng vào mắt Tạ Nghi không hiểu sao còn khiến tim anh đập nhanh hơn cả hôn, như bị một loại nguy hiểm nào đó bắt giữ, nuốt chửng, anh không nhịn được dời mắt, nhắm mắt lại.
Lát nữa lại mở ra, vẫn đang nhìn anh.
Dù mở mắt lúc nào, cũng đang nhìn anh.
Tạ Nghi hôn anh rất lâu, có lẽ vài phút, cũng có lẽ mười mấy phút, Tô Tri mất khái niệm thời gian, chỉ nhớ vô số hơi thở nặng nề, đôi mắt đen nhánh của Enigm vẫn luôn nhìn anh, vô hình nhưng nặng trĩu như ngàn cân đè anh tại chỗ.
Cho đến khi Tạ Nghi bắt đầu tháo anh ra như tháo một món quà.
Đầu lưỡi kéo ra một vệt nước ẩm ướt trên cổ, rơi xuống hõm xương quai xanh.
Xương quai xanh của Tô Tri bằng phẳng, khi bị hôn mẫn cảm gập ra một đường cong lõm rõ ràng, Tạ Nghi m.út mạnh một cái vào cái hõm nhỏ đó.
Xuống dưới, ngực beta phẳng lì, nhà nghiên cứu khoa học ít vận động không có khối cơ bắp rõ ràng như bạn đời, khi bị cắn ngay cả gồng cứng cũng không làm được, luống cuống giãy giụa, lại bị người đàn ông giữ chặt vai khống chế, phòng ngừa anh giãy giụa quá mạnh, làm đau chính mình.
Eo bụng thì có một lớp cơ mỏng, khi gồng cứng eo có hai vệt dọc nhạt, Tạ Nghi men theo vệt bên trái vuốt xuống.
Môi Enigma luôn không rời.
Tô Tri sắp tan chảy rồi, bị Tạ Nghi từng chút từng chút một liế.m tan chảy, biến thành một khối kem ngọt tan chảy, không phân biệt được trên người là mồ hôi hay nước bọt, cả nửa thân trên đều bị người khác in đầy dấu vết, hơi thở, dấu vết, đau đớn, ho.an á.i, theo quá trình tan chảy thấm vào da thịt, lãnh địa chuyển giao quyền đánh dấu.
Ngón tay Enigma chạm vào thắt lưng anh.
Dừng lại một chút, chậm rãi cởi ra, phát ra tiếng “cạch” va chạm nhẹ.
Hôm nay Tô Tri mặc một chiếc quần tây màu xám nhạt, chất liệu rất mềm, đơn giản thắt một chiếc thắt lưng da màu nâu đậm.
Màu này làm nổi bật làn da anh càng thêm trắng trẻo.
Tạ Nghi thậm chí không cởi hết quần anh, chỉ kéo khóa xuống, cũng không để ý cằm bị khóa kéo cộm khó chịu, úp xuống.
Tô Tri co ngón tay lại, run rẩy cắn ngón tay mình, tay kia vươn ra nắm lấy tóc hắn, tóc Enigma hơi cứng, rất lạnh, nhưng rất nhanh bị ngón tay ửng hồng của Tô Tri làm nóng lên, anh khó nhịn cong người trong tấm nệm mềm mại, vẻ mặt vừa như đau khổ vừa như hạnh phúc, như đang ở địa ngục, bị ngọn lửa mãnh liệt kết tinh từ kh.oái cảm thiêu đốt, thiêu đốt đến xương cốt sắp vỡ vụn, dòng điện từng đợt chạy dọc cột sống, cả thế giới xé toạc ra tứ phía.
Tô Tri không kìm được rê.n rỉ, cổ họng là tiếng thở dố.c không thành câu.
Ngón tay nắm chặt tóc người đàn ông siết lại, giờ phút này anh không còn sức lực suy nghĩ có làm người ta đau không.
Quá đáng rồi, bộ phận non nớt chỉ có hai kinh nghiệm được làm cho vui vẻ đều là dùng miệng kíc.h thích như vậy, Tạ Nghi thậm chí không cho anh giai đoạn chuyển tiếp dùng tay giúp đỡ, vừa lên đã mạnh mẽ dùng kh.oái cảm vượt quá lẽ thường bao bọc anh, tàn nhẫn kéo anh vào vòng xoáy mất kiểm soát.
Một lát sau, Tạ Nghi ngẩng đầu lên từ giữa hai đầu gối anh.
Tóc Enigma đã bị anh nắm rối tung, lộn xộn rủ xuống trán, hơi ướt mồ hôi.
Tô Tri với ánh mắt tan rã nhìn hắn. . Tạ Nghi liế.m khóe môi trước mặt anh một cái, rồi cười với anh, nụ cười này có chút lả lơi, khiến khuôn mặt tuấn tú lộ ra dục v.ọng xâm lược không che giấu được, gần như tà khí, đáy mắt u ám nồng đậm.
Cảnh tượng này gây chấn động cực lớn cho Tô Tri, dù là si.h lý hay tâm lý, anh không kìm được co giật một cái, trong đầu lóe lên khoảng trống dữ dội hơn trước, không biết là xấu hổ đến sụp đổ hay phản ứng chậm trễ của kho.ái cảm quá độ, nức nở một tiếng, khóe mắt lăn xuống một giọt nước mắt.
Tạ Nghi nhìn giọt nước mắt kia, ánh mắt theo đó di chuyển, yết hầu khẽ động. .m ra rồi muốn hôn bị anh kịch liệt từ chối, lần này dường như nhớ kỹ bài học, tặc lưỡi một tiếng, không cúi xuống hôn anh, chỉ là khá kiềm chế đưa ngón tay lau đi giọt nước mắt kia.
Rồi đưa đến bên môi tiếc rẻ liế.m sạch. . Tô Tri ngây ngốc nhìn hắn, con ngươi chậm rãi di chuyển, cho đến khi bị Tạ Nghi vươn tay nắm lấy, kéo xuống eo, ấn xuống sờ s.oạng hai cái mới đột ngột tỉnh lại.
Anh sợ hãi đến mức không dám động đậy, lòng bàn tay nóng rực, như bị nắm trúng tử huyệt đóng đinh tại chỗ, lắp bắp cầu xin bạn đời: “Tạ Nghi, đừng, đừng, rất đau.”
Anh sẽ chết mất.
Thật sự quá khoa trương.
Vốn đã khoa trương, của Enigma còn to hơn của alpha, quá đáng sợ.
Tạ Nghi sẽ thắt nút trong anh sao?
Chỉ nghĩ thôi, anh đã rất sợ.
Ở sân nhà dân dám táo bạo chủ động vươn tay chạm vào, đến khi thật sự đối diện, cuối cùng cũng biết sợ.
Sợ hãi cũng muộn rồi.
Enigma trầm trầm nhìn anh mười mấy giây, mới chậm rãi lên tiếng, giọng khàn khàn cực độ, “Không làm đến cuối cùng, ngoan.”
Chính là biết hôm nay không thể làm đến cuối cùng, mới tiêm thuốc ức chế, sợ không kiềm chế được.
Khoảng cách thể năng quá lớn không có chỗ sai sót, không dùng thuốc ức chế cưỡng ép khống chế hormone, Tạ Nghi không dám đảm bảo sẽ không cưỡng ép Tô Tri.
Hiệu quả của thuốc ức chế đang ở thời điểm mạnh nhất, đến tận xương tủy cũng âm ỉ đau buốt, tác dụng phụ cũng trở thành một loại thuốc an thần.
Để giảm bớt nỗi sợ hãi của beta, Tạ Nghi không đè anh nữa, mà ngồi dậy dựa vào đầu giường, vươn tay ôm anh vào lòng, để Tô Tri ngồi lên đùi hắn, tạo cho beta ảo giác ở thế thượng phong, dường như không bị cưỡng ép.
Enigma giọng mũi trầm đục, sống mũi thẳng tắp cọ vào vành tai anh, hỏi: “Dùng tay giúp tôi, nhé?”
“…”
Tô Tri không có lý do từ chối.
Tạ Nghi đã giúp anh mấy lần, là kiểu vượt quá giới hạn, bây giờ chỉ yêu cầu anh dùng tay giúp đỡ, dù thế nào từ chối cũng quá tùy hứng, anh há miệng rồi lại khép lại, ánh mắt chạm vào Enigma rồi lại né tránh, trong tiếng thở d.ốc chờ đợi, toàn thân nóng bừng nhỏ giọng “ừ” một tiếng.
Enigma cắn một cái vào tai anh, lực đạo không nhỏ, chưa đợi Tô Tri kêu đau và đừng liế.m xong chỗ đó lại cắn tai anh, đã lại hôn một cái, ghé vào tai anh cười khẽ, nói: “Ngoan lắm, cảm ơn bé ngoan.”
Eo Tô Tri mềm nhũn, chân cũng mềm nhũn theo, dựa vào lòng Tạ Nghi, quên mất vừa nãy muốn phản đối cái gì.
Một cánh tay Tạ Nghi ôm ngang eo anh, tay kia vươn ra cởi khóa thắt lưng của mình.
Cúc áo sơ mi đã chẳng biết cởi ra từ lúc nào, mở rộng eo bụng.
Từ ngực đến bụng dưới, một mảng cơ bắp rõ ràng, cơ bắp sắp xếp thành hình dáng vừa mạnh mẽ vừa đẹp đẽ, ẩn chứa lực đạo khó tin giữa những nhấp nhô.
Tô Tri men theo nhìn xuống, thật sự nhìn thấy hung khí khổng lồ, hô hấp nghẹn lại một khoảnh khắc.
Đáng sợ quá.
Sao lại đáng sợ đến vậy?
Sức mạnh thị giác không thể diễn tả, Tô Tri cảm thấy nhận thức trong khoảnh khắc này bị chấn động.
Tô Tri đã không ít lần nhìn thấy sơ đồ trong sách giáo khoa và tài liệu chuyên ngành, anh không xa lạ gì với cơ thể người, cũng không vì thế mà đỏ mặt.
Nhưng thật sự nhìn thấy, mới biết khoảng cách giữa tiếp xúc thực tế và lý thuyết trên giấy khác nhau một trời một vực.
Xấu xí thì không hẳn, màu sắc cũng không đậm, thói quen sinh hoạt của Tạ Nghi sạch sẽ, khiến Tô Tri có chút ngạc nhiên là ngay cả lông cũng cạo sạch, chỉ là hình thái đặc biệt dữ tợn, như thể sẽ ăn thịt người, khiến anh cảm thấy nhìn một cái cũng đau mắt.
Tô Tri không biết đây vẫn là kết quả của việc kiềm chế, anh nén tiếng hít sâu kinh ngạc, nhắm chặt mắt dựa vào vai Tạ Nghi, lông mi run rẩy dữ dội.
Trong phòng chỉ còn tiếng thở dố.c đan xen của hai người, tiếng nước chóc chóc vang lên.
Tạ Nghi nghiêng đầu hôn tóc anh, Tô Tri nghiến chặt răng, ngay cả thở cũng phải ép ra, cũng chẳng còn sức lực bảo hắn đừng chưa đánh răng đã hôn lung tung.
Dường như nhận ra sự căng thẳng của Tô Tri, Enigma đột nhiên thò ra, dừng lại một lát giữa hai hạt châu môi anh, chen vào kẽ môi, cạy mở hàm răng đang nghiến chặt, nói: “Thở.”
“Đừng cứ dùng sức cắn, sẽ ê răng.”
Tô Tri còn chưa kịp nói gì, hai ngón tay Enigma vừa cạy răng anh ra đột nhiên nhét vào.
Anh theo bản năng dùng răng khẽ chạm vào, sợ lại để lại vết thương như lần trước, vừa kịp dừng lại, không cắn chặt nữa.
May mà ngón tay Tạ Nghi nhét vào miệng anh không sâu, không tệ như lần trước, chỉ véo đầu lưỡi thỉnh thoảng khuấy động một chút, ngoài việc khiến Tô Tri liế/m ướt hết ngón tay hắn, không có gì quá đáng.
Tô Tri mệt đến không chịu nổi, ban đầu anh còn vì những mạch máu xanh như có sinh mệnh cọ xát trong lòng bàn tay mà hoảng sợ, sau đó Tạ Nghi thế nào cũng không kết thúc, lòng bàn tay anh tê ngứa đến tê dại, chỉ còn lại hàng mi ướt rũ xuống, ngậm ngón tay Tạ Nghi khổ não nghĩ, sao vẫn chưa xong? Sao vậy?
Tô Tri đang lẩm bẩm mơ màng, Enigma đột nhiên rút ngón tay ra khỏi miệng anh, vươn tay kéo cạp quần đang lỏng lẻo treo ở eo sau anh xuống.
Beta dáng người hơi gầy, thật ra cởi quần áo ra lại không hề yếu đuối, dáng người cao ráo cân đối, làn da ít tiếp xúc ánh sáng trắng nõn óng ánh, mông cong vút, đường cong đầy đặn, chân cũng có chút thịt, cạp quần bị kéo xuống hằn ra một vệt.
Không ngờ Tạ Nghi đột nhiên hành động, Tô Tri ngạc nhiên cắn môi.
Ánh mắt hắn lướt qua môi dưới đang bị beta cắn chặt, đỏ ửng như hoa hồng, sắp bị nghiền ra nước, đáy mắt sâu thẳm.
Nhìn được mà không ăn được. Không thể hôn, Tạ Nghi không vui.
Hàm hắn căng chặt, đột nhiên vươn tay không biểu cảm tát một cái vào mông Tô Tri.
Lực đạo không đến mức rất đau, nhưng tuyệt đối không nhẹ nhàng.
Một tiếng “bốp” giòn tan, kèm theo mệnh lệnh khàn khàn lạnh lùng của Enigma: “Nghiêng người qua một chút.”
Tô Tri không nghe hắn, mơ hồ đến mức vẫn biết tránh cái hại, “ư” một tiếng vặn eo trốn sang bên cạnh, lại bị người ta đã sớm đoán được, một tay giữ chặt kéo về, bày ra một tư thế thuận tiện.
Ngón tay ướt át men theo eo sau, trượt vào chỗ lõm mềm mại.
Tô Tri giật mình hoảng hốt, nắm chặt một cái: “Đừng—”
Tô Tri hoảng sợ nhìn hắn.
Chẳng phải nói sẽ không làm đến cuối cùng?
Enigma dừng lại một chút, cổ họng thở d.ốc trầm nặng, nhắm mắt lại, yết hầu khẽ động dữ dội, trán lấm tấm mồ hôi mỏng, giọng khàn khàn:
“Thả lỏng, chỉ dùng tay, để em thích ứng một chút. Đừng nắm chặt như vậy.”
–
Tiến sĩ Loren mất đến nửa tháng, mới phản ứng lại mình đã bị Tạ Nghi lợi dụng.
Sau khi ông nói với Tô Tri một thời gian dài, tâm trạng hơi bất an, vì đồng ý với Tô Tri gia nhập nhóm dự án, chủ động nói với Tô Tri tình hình của Tạ Nghi, là quyết định ông đưa ra khi Tạ Nghi còn ở viện điều dưỡng, giấu Enigma.
Enigma quyết tâm tự mình giải quyết vấn đề pheromone, từ chối nói với bạn đời cùng đối mặt, đây rõ ràng là một tâm lý rất không lành mạnh.
Bệnh nhân khó chiều kiêu ngạo hiếm khi có một ngày cần ông lo lắng.
Ông cũng coi như nhìn Tạ Nghi lớn lên, tự xưng là trưởng bối tuy có hơi quá đáng, nhưng thật sự không có ai khác có thể lo lắng chuyện nhà của đôi tình nhân nhỏ này cho Tạ Nghi, thế là cuối cùng ông vẫn xen vào chuyện người khác, dùng một cách khéo léo, nói cho beta biết bí mật của Tạ Nghi.
Nhưng mọi chuyện giải quyết thuận lợi, Tạ Nghi và người yêu beta sống chung tình cảm ngọt ngào, ông dần dần bắt đầu nhận ra một chút cảm giác không hài hòa..
Một đêm khuya nào đó, đột nhiên phản ứng lại:
Đợi một chút, không đúng lắm, trong thiết lập nhân vật của Tạ Nghi có cái nhãn “yếu đuối” này sao?
Đúng như ông vẫn thường đánh giá về Tạ Nghi trước đây, Tạ Nghi là một người rất duy mục, mọi việc hắn làm đều có mục đích, giỏi tính toán lòng người, coi mọi cảm xúc của mỗi người, thậm chí đôi khi là cảm xúc của chính mình, đều là công cụ để đạt được mục đích.
Trước mắt tiến sĩ hiện lên cảnh tượng mười mấy năm trước, lần đầu tiên ở căn cứ nhìn thấy Enigma mười hai tuổi, đó hẳn là không lâu sau lần phân hóa đầu tiên của hắn, lần phân hóa đầu tiên của Enigma diễn ra ở tuổi ấu thơ, sớm hơn alpha nhiều, sau lần phân hóa đầu tiên Enigma đều phải ở lại căn cứ một thời gian, thực hiện đánh giá chính thức. Bao gồm mức độ pheromone dự kiến, thể năng, tính cách và các đánh giá toàn diện khác, để thiết lập hồ sơ theo dõi Enigma.
Giai đoạn phân hóa đầu tiên này, là giai đoạn tính cách bất ổn nhất của Enigma, sự thay đổi hormone dữ dội khiến chúng trở thành phiên bản siêu mạnh của “trẻ trâu”, nóng nảy dễ cáu và sức phá hoại cực mạnh.
Nhưng Tạ Nghi từ lúc đó đã thể hiện sự lý trí phi thường.
Một người chỉ mới mười hai tuổi đã có thể dưới sự giám sát chặt chẽ không kẽ hở, hoàn hảo kiểm soát mọi cảm xúc của mình, thật sự sau khi trưởng thành ổn định một thời gian dài, trước mặt ông không che giấu được sự mất kiểm soát sao?
Việc Tạ Nghi vì yêu đương mà lo lắng mất kiểm soát bản thân có lẽ là thật.
Nhưng biểu hiện sự lo lắng này trước mặt ông, tuyệt đối có thành phần cố ý.
Tạ Nghi là giả vờ, cái gọi là giao quyền y tế khẩn cấp cũng chỉ là một cái bình phong, dùng quyền y tế khẩn cấp thu hút sự chú ý của ông, khiến ông không chú ý đến những bất thường khác.
Mục đích thật sự của hắn là dụ dỗ tiến sĩ ra mặt, làm một người thúc đẩy.
Cuộc trò chuyện thẳng thắn đó, là đang lợi dụng ông.
Lợi dụng ông làm người thuyết khách khiến beta mềm lòng, thuận lý thành chương tự nguyện đến bên hắn.
Tạ Nghi từ đầu đến cuối, chưa từng nghĩ đến việc buông tay với beta kia.
Tiến sĩ đột nhiên rùng mình một cái, sâu trong lòng dâng lên một nỗi lạnh lẽo.
Một lúc lâu sau, lộ ra một nụ cười khổ phức tạp.
Không biết là đang nghĩ Tạ Nghi quả nhiên vẫn là cái loài máu lạnh đó, hay là kinh hãi Enigma có thể vì một đoạn tình cảm mà không từ thủ đoạn đến mức này.