Rời khỏi căn cứ khi trời còn sớm, Tô Tri vẫn đến Viện Nghiên cứu Thủ đô như thường lệ, bắt đầu một ngày làm việc. Căn cứ chỉ cách viện nghiên cứu hai trạm tàu điện ngầm.
Trở lại viện, anh giữ vẻ ngoài bình thản, nét mặt không chút gợn sóng cảm xúc, khác hẳn vẻ ôn hòa thường ngày. Anh làm việc trong tĩnh lặng, đôi mắt nhạt màu chăm chú vào công việc trên tay, khuôn mặt trắng trẻo như hòa vào không gian yên ắng của phòng thí nghiệm. Vẻ lạnh lùng khi làm việc dường như đã trở thành một phần con người anh, bộ đồ thí nghiệm tiêu chuẩn kín cổ càng tôn lên dáng vẻ thanh tú, cao gầy.
Trông mọi thứ đều bình thường.
Nhưng gần đến giờ tan làm, người trợ lý mới không nén được tò mò, khẽ hỏi: “Đàn anh ơi, có phải thí nghiệm gặp vấn đề gì không?”
Theo vai vế, trợ lý chỉ là sinh viên đàn em của giáo sư mục tình, không được tính là người cùng “nhà”, nhưng gọi cấp trên cấp dưới lại quá khách sáo. Tô Tri không để ý đến những thứ bậc đó, nên bảo cậu cứ gọi mình là đàn anh là được. Dù sao, đàn anh xa cũng là đàn anh.
Tô Tri vẫn đang xem tài liệu chăm chú, không ngẩng đầu, ánh đèn hắt bóng đậm xuống hàng mi, anh khẽ đáp: “Ổn cả, sao em lại hỏi vậy?”
“Em chỉ cảm thấy tâm trạng đàn anh hôm nay không tốt.” Trợ lý gãi đầu, cẩn thận nói: “Ít nói hơn bình thường.”
Bình thường Tô Tri cũng ít nói, nhưng hôm nay gần như im lặng hoàn toàn. Ngoài những trao đổi cần thiết cho công việc, anh chỉ im lặng, ánh mắt có vẻ thất thần, không biết đang nghĩ gì.
Tô Tri khựng lại một chút, ngẩng đầu nhìn cậu ta. Ánh đèn phòng thí nghiệm phản chiếu trong đôi mắt nhạt màu của anh, trong suốt như pha lê. Anh im lặng một lúc, dường như đang chìm trong suy nghĩ, rồi lại ngẩn người ra.
Tim người trợ lý không khỏi đập nhanh hơn một chút. Dù biết đàn anh Tô đã có bạn trai, cậu ta vẫn không nhịn được phản ứng s.inh l.ý theo bản năng. Chẳng trách cậu ta được, đó là lẽ thường tình khi đối diện với cái đẹp!
Trợ lý suýt chút nữa quên mất mình muốn nói gì, ấp úng: “Cho nên… em nghĩ có phải thí nghiệm có vấn đề gì không?”
“Không có, tiến độ thí nghiệm mọi thứ đều thuận lợi.” Tô Tri hoàn hồn, lắc đầu, rồi lại nhìn vào tài liệu, khẽ nói: “Chỉ là đang nghĩ về việc sắp xếp công việc dạo này, có thể sẽ có chút thay đổi, đẩy nhanh một số phần.”
Trợ lý bừng tỉnh, dù không chắc mình đã hiểu ra điều gì: “Ra là vậy!”
Tô Tri trả lời xong thì tiếp tục theo dõi tiến độ nghiên cứu. Trợ lý ra ngoài chuẩn bị công việc cuối ngày, vừa ra cửa đã bị người khác kéo lại hỏi nhỏ: “Sao rồi sao rồi? Đàn anh Tô thật sự không phải cãi nhau với bạn trai à?”
Hai người rụt vào góc tường thì thầm: “Không, đàn anh nói là chuyện công việc.”
“Chắc gì đã thật.”
“Chắc không đâu… không tưởng tượng ra cảnh đàn anh cãi nhau với người khác thế nào, hơn nữa, thật sự có người yêu đàn anh mà dám cãi nhau với anh ấy sao? Như vậy chẳng phải là quá không biết điều sao!”
“Khó nói lắm nha, nghe nói bạn trai anh ấy là một top A có tính chiếm hữu rất mạnh, theo những người tận mắt chứng kiến thì trông rất khó dây vào, alpha mà nổi điên thì chuyện gì cũng có thể làm.”
“Nghe nói pheromone rất mạnh, chỉ cần chút tàn dư dính trên người đàn anh thôi cũng đủ dọa lui mọi tình địch, tiếc là chúng ta là beta ngửi không thấy, nếu không thật sự muốn tiếp thu chút kiến thức này, đáng ghét.”
“Top A thì sao? Top A cũng không được chọc đàn anh giận chứ!”
Sao dám chứ, người ta yêu đương với ánh trăng sáng trong lòng vô số người, vậy mà còn dám làm người ta không vui? Chỉ nghĩ thôi đã thấy một nỗi bực bội không tên!
Không sai, ở trường học thì chuyện bát quái lan truyền nhanh nhất. Tô Tri với tư cách là người tình trong mộng của biết bao người, thế nên tin tức yêu đương vừa lan ra ở viện nghiên cứu, cũng gần như đồng thời lan đến trường học. Bọn họ trước khi đến Viện Nghiên cứu Thủ đô đã tìm hiểu kỹ tình hình tình cảm của Tô Tri ở khu bát quái trên diễn đàn rồi.
“Cậu gấp cái gì? Tớ chỉ đoán bừa thôi, từ khi chúng ta đến viện nghiên cứu, bất kể thời điểm nào, đàn anh Tô gần như ngày nào cũng được bạn trai đưa đón đi làm về, tình cảm trông vẫn rất ổn định.”
“Cái này thì đúng.”
“Cái chiếc Maybach mà bạn trai anh ấy lái, lần trước tớ tò mò tra thử, là mẫu kỷ niệm đắt nhất, phải năm sáu triệu tệ.”
“…Thôi đừng nói nữa. Chuyển kênh đi, cảm ơn.”
……
Ánh mắt Tô Tri dừng trên cây mẹ của mẫu thí nghiệm 0409. Thí nghiệm dùng phần mô nuôi cấy từ lát cắt của cây mẹ, 0409 là cây mẹ ban đầu, được đặt trong môi trường nuôi cấy chuyên biệt, bảo quản cẩn thận.
Có lẽ trận ốm ở thành phố Z đã kíc.h th.ích 0409, sau đó tốc độ sinh trưởng của nó nhanh hơn trước rất nhiều, bây giờ đã cao hơn mười mấy centimet, lá cũng xum xuê hơn. Từ khi trở về từ thành phố Z, cây chưa từng bị bệnh nữa, trông xanh tốt, cuối cùng cũng có chút dáng vẻ tràn đầy sức sống. 0409 mang gen của chi bạc hà, mép lá có răng cưa. Khi nó càng ngày càng lớn, mùi hương cũng theo đó tỏa ra ngày càng nồng hơn.
Tô Tri yên lặng nhìn một lát, không biết đang nghĩ gì. Lát sau khẽ động đậy, do dự một chút rồi kéo khẩu trang xuống, lại nhanh chóng mở nắp đậy kín của lồng kính.
Mùi bạc hà nồng thơm ngát xộc thẳng vào mặt anh. Anh bất ngờ run lên, cả người đáng thương cứng đờ một chút, rồi nhanh chóng đóng nắp kính lại. Sau đó vội vàng kéo khẩu trang lên, ngồi xổm xuống che mũi, đầu khẽ rung lên, nhỏ nhẹ hắt xì một cái trong lòng bàn tay.
“Hắt xì——!”
Tuy rằng ngày ngày ở chung với mẫu thí nghiệm, đã quen được phần nào mùi mà hồi nhỏ anh cảm thấy sẽ “cắn người” này, nhưng bất ngờ không phòng bị mà bị nó xộc thẳng vào mặt nồng nặc như vậy, vẫn quá kíc.h th.ích. Chóp mũi Tô Tri đỏ ửng, ngồi xổm trên đất hồi lâu mới đứng dậy.
Anh đang thu dọn thiết bị thí nghiệm thì điện thoại nhận được tin nhắn của Tạ Nghi:
[Bé cưng, tôi đến dưới lầu rồi.]
Thời gian tan làm của Tô Tri không cố định, anh thường báo cho Tạ Nghi trước nửa tiếng đến một tiếng tùy thời điểm cụ thể, tiện cho người đàn ông này đến đón anh. Hôm nay cũng vậy, Tạ Nghi thường đến trước mười mấy phút.
Tô Tri tắt thiết bị thí nghiệm, nhìn tin nhắn người đàn ông gửi đến trên màn hình, ủy khuất nhíu chiếc mũi còn hơi đỏ, như đang trách móc enigma có mùi bạc hà y hệt qua màn hình điện thoại——cho dù anh là beta, không thể thật sự ngửi thấy mùi hương này trên người Tạ Nghi, vẫn rất vô lý mà giận lây.
Tô Tri đi ra khỏi phòng thí nghiệm, vừa thay quần áo, vừa cúi đầu dùng một tay chậm rãi trả lời tin nhắn cho bạn trai.
[Được, đợi em một lát, mười phút nữa ra.]
[Chim nhỏ mặt mày xám xịt đi làm về.jpg]
…
Tô Tri liên tục tăng ca một tuần ở Viện Nghiên cứu Thủ đô. Ngay cả hai trợ lý mới đến cũng vì thế mà mặt mày bơ phờ.
Nói đàn anh Tô hiền lành dễ gần đâu? Sao vẫn phải làm trâu làm ngựa vậy!
… Nhưng mà cũng được thôi, ít nhất là đứng thẳng mà làm trâu làm ngựa, ông chủ vừa xinh đẹp vừa tốt tính, còn hay mua cà phê mời cơm cho bọn họ, không giống như mấy người xui xẻo khác, mỗi ngày phải khúm núm cúi đầu cười nịnh trước mặt mấy ông già trung niên vừa khó ưa vừa quyền thế, tổn thương cả về thể xác lẫn tinh thần, một chữ “thảm” sao mà diễn tả hết.
Ồ, so sánh như vậy thì vẫn khá hạnh phúc. Lại thấy hạnh phúc rồi.
Tô Tri nhìn mấy trợ lý mệt mỏi đến mức mắt vô thần, có chút áy náy: “Xin lỗi mọi người, dạo này có chút việc gấp. Thời gian tăng ca này, tôi sẽ trả phụ cấp gấp đôi tiêu chuẩn cho mọi người.”
Hai trợ lý vốn đã bị công việc hút cạn tinh khí ngẩn người một chút, trong một giây hoàn thành màn biến sắc từ nhiều mây sang nắng gắt, lập tức trở nên vui vẻ hớn hở: “Không sao không sao, sao lại ngại được, đàn anh khách sáo quá!”
Đàn anh mỹ nhân vốn đã rất đẹp trong nháy mắt lại được bao phủ thêm một tầng hào quang tiền bạc, trông càng động lòng người hơn, như từ trên trời bước xuống trần gian, cả người như đang phát sáng, vẻ đẹp thêm filter gấp mười.
Nếu không biết Tô Tri đã có bạn trai, lại còn là một top A siêu cấp hay ghen, bọn họ chắc chắn sẽ không thể cưỡng lại mà sa vào lưới tình ngay lúc này. Hai người đồng loạt nghĩ vậy. Chuyện đi làm mà phải lòng ông chủ, đặt lên người đàn anh mỹ nhân này đây cũng trở nên không hề gượng gạo.
“Nhưng mà,” trợ lý có đôi phần không hiểu tại sao đột nhiên làm xáo trộn kế hoạch: “Tại sao đột nhiên lại đẩy giai đoạn II lên sớm như vậy ạ? Vốn dĩ dự kiến một tháng nữa mới bắt đầu.”
Tô Tri ừ một tiếng, giải thích một cách đơn giản: “Làm xong giai đoạn này trước đi, phần sau sẽ nhẹ nhàng hơn.” Anh nhìn thời gian: “Muộn rồi, mọi người mau về đi.”
……
Tối nay tăng ca làm vội một phần tiến độ cuối cùng, sau khi hai trợ lý đi, Tô Tri lại một mình điều chỉnh một số thiết bị, đảm bảo trong khoảng thời gian tới không xảy ra sự cố. Khi hoàn toàn kết thúc đã là mười một giờ tối.
Tô Tri đi ra khỏi viện nghiên cứu, thấy chiếc Maybach màu đen đậu ở vị trí quen thuộc, như một mỏ neo cố định nào đó. Bóng dáng cao lớn của Tạ Nghi đứng bên cạnh xe, trong bóng đêm như một pho tượng tĩnh lặng, thấy anh đi ra mới từ pho tượng sống lại, đưa tay ôm anh một cái, nghiêng người mở cửa ghế phụ cho anh.
Tô Tri leo vào, cài dây an toàn, hỏi: “Anh đợi lâu không?”
Tạ Nghi: “Không.”
“Nói dối.” Tô Tri nhỏ giọng nói.
Công ty tăng ca phải tăng đến muộn như vậy sao? Thật quá vô nhân đạo. Vậy chắc phải trả nhiều tiền tăng ca lắm nhỉ, gần đây thủ đô kiểm tra nghiêm ngặt vấn đề này của các doanh nghiệp.
Tạ Nghi khởi động xe, không biết có nghe thấy anh lầm bầm phản bác không, êm ái lái xe ra khỏi con đường nhỏ bên hông viện nghiên cứu. Vừa lên xe, Tô Tri im lặng, anh cúi đầu nghiên cứu lỗ thông gió điều hòa trên bảng điều khiển phía trước xe, còn đưa tay chạm nhẹ hai cái vào mấy cái cần gạt nhỏ trên đó, dường như đột nhiên nảy sinh hứng thú với cái thiết bị nhỏ bé, đơn giản mà ngày nào anh cũng thấy này.
Xe dừng ở ngã tư đèn đỏ, Tạ Nghi dường như thấy anh có hứng thú, lên tiếng hỏi: “Thích không? Trong gara còn một chiếc xe cùng kiểu, cho em dùng làm xe dự phòng?”
“Không cần.” Tô Tri theo bản năng từ chối.
“……” Tạ Nghi không nói gì, các đốt ngón tay nắm trên vô lăng siết chặt.
Tô Tri nhận ra giọng điệu từ chối của mình dường như quá cứng rắn, dừng một chút, lại bổ sung: “… tạm thời không cần, bây giờ em không dùng đến.”
Tạ Nghi khẽ “ừ” một tiếng, không nói gì nữa, dường như chuyện bị từ chối tặng xe cứ thế trôi qua bình lặng, đưa tay từ hộp đựng đồ trên xe lấy ra một túi nhỏ bánh mì lát hạt dinh dưỡng cho anh: “Ăn chút gì đi.”
Tô Tri khẽ nói “cảm ơn” rồi nhận lấy, là hương vị anh thích nhất, được cắt thành những miếng nhỏ hơn quy định, rất tiện để ăn, là cách cắt mà Tô Tri quen. Không biết Tạ Nghi mua từ lúc nào, vẫn còn hơi ấm, tiệm bánh mì đó giờ này còn mở cửa sao? Tô Tri nghĩ vẩn vơ, Tạ Nghi luôn có thể làm được những chuyện khiến người ta không hiểu nổi, thái độ lại rất bình thường.
Tiếng nhai nhẹ nhàng vang lên trong xe, Tô Tri cắn miếng bánh nhỏ, mệt mỏi cả ngày được thức ăn an ủi dịu đi đôi chút, Tô Tri dựa vào lưng ghế, mắt khẽ nheo lại, chậm rãi nuốt từng miếng nhỏ, trông rất thư thái.
Thời gian đèn đỏ kéo dài hơi lâu, ánh mắt Tạ Nghi dừng lại ở cổ họng Tô Tri không ngừng chuyển động khi nuốt. Trời lạnh rồi, Tô Tri mặc chiếc áo khoác rộng thùng thình, lọt thỏm trong quần áo, càng làm nổi bật chiếc cổ trắng nõn thon dài của anh, một tay có thể nắm trọn, như một con vật nhỏ mềm mại, trông rất vô hại, dễ dàng gợi lên d.ục v.ọng săn bắt của người khác.
Bọn họ đã một tuần không thân mật rồi. Thời gian này Tô Tri thật sự quá bận, rõ ràng đã tuyển hai trợ lý, nhưng lại trở nên bận hơn trước, như muốn tiêu hao hết thời gian ở viện nghiên cứu vậy. Bởi vì sự bận rộn khác thường này của Tô Tri, hai người cũng đã một tuần không có tiếp xúc thân mật sâu sắc, mọi giới hạn chạm vào đều chỉ dừng lại ở nụ hôn, không có tiến xa hơn.
Không phải vì Tô Tri từ chối, khi Tạ Nghi hôn anh, anh vẫn ngửa cổ dựa vào người ôm lấy, hàng mi khép lại trông rất ngoan ngoãn, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể thuận theo nụ hôn tiếp tục, nhưng có lẽ là vì ban ngày làm việc quá lâu, mệt đến mức bị cắn lưỡi m.út mát cũng ngẩn người thất thần.
Ánh mắt đen láy của Tạ Nghi dừng lại trên gương mặt Tô Tri lộ vẻ mệt mỏi, đầu lưỡi khựng lại, rút ra, dán lên môi anh mấy phút, rồi để người kia ngủ. Chưa từng nếm mùi thịt còn có thể tiếp tục nhẫn nại, sắp được ăn đến miệng rồi lại dừng, mỗi ngày chỉ có thể nhìn nhìn ngửi ngửi, mức độ dày vò chẳng khác gì địa ngục. Tạ Nghi nhịn một tuần, nhịn đến cả người bốc hỏa. Nhưng lại cố nén không dám hành động.
Thái độ của Tô Tri không đúng lắm, không có mâu thuẫn, không cãi vã, vẫn như thường ngày được hắn đưa đón đi làm về và chăm sóc, cũng không kháng cự hôn và ôm, nhưng những khoảng thời gian riêng tư ngày càng ít, sự nũng nịu biến mất, những do dự nhỏ nhặt trong động tác, khiến Tạ Nghi nhận ra sự xa cách ngấm ngầm dưới vẻ ngoài bình thường của anh. Có lẽ chính Tô Tri cũng không nhận ra, có lẽ anh không chủ quan muốn đối xử với Tạ Nghi như vậy, chỉ là cơ thể sẽ thành thật phản ánh cảm xúc sâu thẳm trong lòng chủ nhân, dù là thân mật hay trốn tránh.
Điện thoại của Tạ Nghi sáng lên, là tin nhắn của tiến sĩ gửi đến, hỏi hắn thời gian đến khám sức khỏe lần sau. Tin nhắn đã gửi từ trưa, hắn không trả lời, lần này Tạ Nghi liếc nhìn, vẫn không trả lời. Không biết có phải tiến sĩ đã nói gì với Tô Tri không… trên đời không có bức tường nào không lọt gió, Tạ Nghi rất hiểu đạo lý này, những chuyện đã làm đều sẽ để lại dấu vết, sơ hở của hắn trước mặt Tô Tri thực ra rất nhiều, và ngày càng không thể che giấu được.
Tạ Nghi mặt không biểu cảm nghĩ, ngón tay thon dài gõ nhẹ hai cái lên vô lăng, ánh mắt trầm lạnh. Câu trả lời ở ngay trước mắt, nếu hắn ép hỏi, tiến sĩ không thể giấu được. Nhưng enigma luôn quyết đoán, hiếm khi rơi vào trạng thái trốn tránh như vậy, không làm gì cả, không đi tìm bất kỳ câu trả lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn tin nhắn sáng lên rồi tắt đi, giống như đã nhìn Tô Tri dần dần xa lánh hắn suốt cả tuần qua.
Ngược lại, Tô Tri bị điện thoại sáng lên thu hút, cuối cùng cũng quay đầu nhìn hắn, tò mò hỏi: “Anh có tin nhắn à? Chuyện công việc sao?”
Tạ Nghi dùng lời anh đã nói trước đó, trả lời: “Tan làm rồi.”
Tô Tri cắn bánh cười nhẹ, mắt cong lên như hai vầng trăng non xinh đẹp, khẽ nói: “Vâng ạ, vậy thì không trả lời nữa, không tăng ca.” Nhìn như vậy lại có vẻ rất thân mật với hắn, không có vẻ gì là xa cách.
Vầng trăng lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ xe mọc lên sau lưng Tô Tri, treo trên những cành cây khô cao lớn cố chấp vươn ra muốn chạm vào nó, như bị bắt giữ, thực tế lại cách xa cả một thiên hà. Đây là một đêm thu rất đẹp và cũng rất cô tịch.
Đèn xanh bật sáng, Tạ Nghi thu ánh mắt khỏi Tô Tri, bình tĩnh lái xe vào dòng xe cộ.
……
Hai người về đến nhà ăn bữa khuya dì đã chuẩn bị sẵn, rồi lại tắm rửa, đã hơn một giờ sáng. Giờ này đã rất muộn rồi, Tô Tri ban ngày còn bận rộn cả ngày, theo lý mà nói đã mệt lắm rồi, vẻ mặt cũng mang theo sự uể oải, nhưng anh lại không có ý định đi ngủ, tắm xong, hôn Tạ Nghi mấy cái trên sô pha, đến khi sắp được người kia ôm lên lầu đi ngủ, Tô Tri đột nhiên tỉnh táo lại.
Kéo kéo áo Tạ Nghi, do dự một lát, như đã hạ quyết tâm: “Đợi một chút, đừng lên vội, em có chuyện muốn nói.”
Lòng Tạ Nghi khẽ chìm xuống, như có tiếng gì đó rơi xuống đất.
“Ừm,” hắn lại ngồi xuống, vẫn giữ tư thế ôm Tô Tri, không chịu buông ra, vai và lưng trong nháy mắt thẳng tắp, con ngươi cũng bắt đầu co lại, quai hàm căng ra một đường cong chặt chẽ.
Nếu Tô Tri học qua những kiến thức liên quan, sẽ nhận ra đây là một tư thế rất phòng bị, biểu thị cơ thể đang ở trạng thái căng thẳng cực độ, cũng có lẽ là khúc dạo đầu của cuộc đi săn, dù sao cũng đại diện cho nguy hiểm. Nhưng Tô Tri đã không còn sức lực để quan sát chi tiết này, anh dựa vào ngực Tạ Nghi, chỉ cảm thấy những cơ bắp đang dựa vào căng cứng hơn một chút.
Trong đầu hiện lên những tài liệu anh đã lấy từ tay tiến sĩ ở căn cứ một tuần trước. Cả tuần bận rộn không thể chôn vùi những ký ức đó, ngược lại không kiểm soát được mà cứ lặp đi lặp lại trong những khoảng thời gian nghỉ ngơi.
……
Một tuần trước ở căn cứ, khi Tô Tri nhìn thấy tài liệu, kỳ thật không tính là quá bất ngờ. Sau khi Tô Tri hỏi ra, từ trong sự im lặng kỳ lạ của tiến sĩ nhận ra, cái gọi là quá trình điều trị có lẽ không mấy tốt đẹp.
Hết cách rồi, thật sự không giấu được nữa, tiến sĩ hít một hơi, đại khái kể lại một lượt, quan sát vẻ mặt Tô Tri, không nhìn ra anh ta đau lòng nhiều hơn hay sợ hãi nhiều hơn, chỉ thấy anh có vài phần ngẩn người, ngay cả vẻ kinh ngạc cũng rất nhạt. Tiến sĩ kể xong, hắng giọng cố gắng giải thích, tuy rằng những lời giải thích đó ngay cả ông cũng cảm thấy rất miễn cưỡng: “Thể năng của enigma rất mạnh, có những chuyện không thể dùng lẽ thường để đo lường…”
Tô Tri yên lặng nghe ông nói xong, vẫn không có vẻ gì khác thường, chỉ hỏi: “Có tư liệu hình ảnh cụ thể không ạ?”
“……” Tiến sĩ nghiến răng, đã quyết định bán đứng người ta rồi thì bán cho trót, nói rõ ràng mọi chuyện ra, dạo này thật sự khiến ông lo lắng không thôi, thanh quan khó xử việc nhà, nhúng tay vào chuyện yêu đương của người ta quả thực là trời đánh thánh vật.
Ông sắp chịu không nổi rồi! Thời trẻ ông yêu đương còn không khổ sở như vậy. Sao đến tuổi này rồi còn phải chịu khổ vì tình yêu của bọn trẻ chứ?
“Có,” ông hít sâu một hơi, liều mạng nói: “Đợi một chút.”
Tô Tri nói: “Cảm ơn bác.”
Tiến sĩ dùng quyền hạn của mình, điều ra tư liệu hình ảnh điều trị của Tạ Nghi ở viện điều dưỡng cho anh xem. Tư liệu hình ảnh điều trị cụ thể của enigma ở viện điều dưỡng thuộc về thông tin riêng tư được mã hóa, cho dù ông là bác sĩ riêng của Tạ Nghi cũng phải xin thủ tục trước, được chính enigma đồng ý mới có thể điều tra, nhưng sau khi Tạ Nghi cấp cho ông quyền hạn y tế khẩn cấp, không cần qua bước này, trực tiếp có thể tra.
Tiến sĩ vừa tra tài liệu, vừa cảm thấy thế sự vô thường. Quyền hạn y tế khẩn cấp mà Tạ Nghi ban đầu đưa ra để dụ dỗ ông làm người thuyết khách, bây giờ lại tiện cho ông bán đứng Tạ Nghi, đây có tính là boomerang hiếm hoi của enigma quay trở lại đâm vào chính mình không?
Tô Tri yên lặng xem xong đoạn tư liệu hình ảnh kia, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, không nói một lời nào.
Trước khi rời khỏi căn cứ, Tô Tri nhìn thoáng qua hồ sơ bệnh án cụ thể của Tạ Nghi, ở gần cuối phát hiện ngày tháng quen thuộc. ——Đó là ngày không lâu trước khi Tạ Nghi nói với anh đi thực hiện một nhiệm vụ tạm thời huấn luyện tân binh, kéo dài một tuần, từ đầu đến cuối, không hơn không kém, vừa vặn trùng khớp với thời gian Tạ Nghi đến viện điều dưỡng gần đây nhất trong hồ sơ bệnh án.
Tô Tri hỏi: “Lúc này anh ấy đến viện điều dưỡng sao? Cách lần trước chỉ có hai tháng… vì sau khi yêu đương nồng độ hormone tăng lên? Anh ấy lạm dụng thuốc ức chế là vào thời gian này đúng không? Sau khi yêu cháu? Pheromone không ổn định, lạm dụng thuốc ức chế, rồi tác dụng phụ của nó khiến pheromone phản phệ phải vào viện điều dưỡng?”
Tiến sĩ bị một tràng câu hỏi này hỏi đến mồ hôi lạnh toát ra, trước đây sao ông lại cảm thấy Tô Tri dễ bị lừa vậy nhỉ? Sự nhạy bén này đáng sợ vô cùng, vừa mở miệng đã khiến ông á khẩu không trả lời được, thật là sắc sảo. Ông đã rất lâu không cảm thấy sự lúng túng không thể chối cãi này.
Không thể phủ nhận, tiến sĩ đành thở dài: “Đúng.” Cũng lười giúp Tạ Nghi biện hộ thêm những lời như “cậu ta biết chừng mực” nữa, dù sao có nói gì đi chăng nữa cũng chẳng cứu vãn được gì.
Tô Tri im lặng một lát, rồi khẽ nói: “Vâng, cháu hiểu rồi, cảm ơn bác đã nói cho cháu biết.” Anh ngước mắt nhìn tiến sĩ, hỏi: “Có thể nhờ bác một việc không, chuyện hôm nay, xin đừng nói cho Tạ Nghi biết.”
“Cái này,” vẻ khó xử hiện lên trên mặt tiến sĩ: “E rằng hơi khó.” Ông chưa được sự đồng ý của đương sự, tự ý truyền tài liệu của Tạ Nghi ra ngoài, nghiêm túc mà nói đã là hành vi vi phạm quy tắc, rất khó để cố ý giấu giếm nữa. Dùng quyền hạn y tế khẩn cấp để điều tra hồ sơ bệnh án tuy sẽ không thông báo cho chính Tạ Nghi, nhưng sẽ để lại lịch sử điều tra trong hệ thống, nếu nhất quyết điều tra thì vẫn có thể tra ra được.
Tô Tri không dây dưa, khẽ nói: “Vâng.” Cảm xúc của anh vẫn không có nhiều dao động lớn, không buồn vì sự từ chối khéo léo của tiến sĩ, chỉ là sắc mặt trắng bệch, khuôn mặt vốn đã trắng trẻo của beta gần như không còn chút máu, trông khiến người ta vô cớ lo lắng.
Tiến sĩ nhìn anh mấy lần, vừa chột dạ vừa áy náy, bổ sung: “Nếu cậu ta hỏi, tôi chỉ có thể thừa nhận, nhưng nếu cậu ta không phát hiện ra, tôi sẽ không chủ động nói với cậu ta.”
Tô Tri nhìn ông, mắt khẽ sáng lên, lộ vẻ cảm kích: “Như vậy đã rất tốt rồi, cảm ơn bác.”
Sắc mặt tiến sĩ phức tạp, muốn nói lại thôi mấy lần, cuối cùng chỉ nói: “Không sao… cậu đừng quá tức giận.”
……
Trên sô pha, Tạ Nghi ôm anh vào lòng, tay nắm chặt vai anh. Sau khi tắm xong Tô Tri chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh làm đồ ngủ, bàn tay nóng rực của người đàn ông đặt trên vai anh, xuyên qua lớp áo mỏng truyền đến hơi ấm, cả người anh được hơi thở của Tạ Nghi bao bọc, vẫn như trước.
Sau khi Tô Tri nói xong thì rất lâu không nói gì nữa, dường như đột nhiên rụt vào lòng hắn ngẩn người, Tạ Nghi cũng không thúc giục anh, qua mấy phút mới khẽ gọi tên anh: “Tri Tri.”
Tô Tri hoàn hồn, đầu khẽ lắc nhẹ trên ngực Tạ Nghi, mở miệng, muốn nói gì đó lại nghẹn lại: “Anh…”
Sau khi ở chung với Tạ Nghi, Tô Tri dần dần nhận ra Tạ Nghi không vô hại như ban đầu, ít nhất là đối với những người ngoài anh, Tạ Nghi sẽ dùng quan hệ để kéo dài thời hạn tù của đàn anh quấy rối anh, sẽ vì anh phiền lòng mà can thiệp vào chuyện của tổng giám đốc Cố và Lục tiểu thư, sẽ thông qua thủ tục để cưỡng ép đưa vật liệu thí nghiệm cho anh.
Tạ Nghi không phải là một người hiền lành, chỉ là trước mặt Tô Tri nguyện ý dịu dàng. Thậm chí, sự dịu dàng này cũng rất khó nói là một phần của vẻ ngoài hay là gì, sự cứng rắn nóng nảy mà enigma thỉnh thoảng lộ ra trong chi tiết và lúc tình nồng, không một thứ nào không tố cáo sự nguy hiểm mà hắn đang kiềm chế, Tô Tri không phải là hoàn toàn không cảm nhận được.
Tạ Nghi không để ý nhiều chuyện, thế giới bên ngoài, quy tắc, thậm chí thiện ác được định nghĩa phổ biến, cũng khác xa vẻ ngoài ôn hòa, Tô Tri muộn màng phát hiện ra điều này.
Nhưng dù thế nào đi nữa, Tô Tri không ngờ rằng, Tạ Nghi vậy mà không để ý cả chính mình. Anh nghĩ đến đoạn video đã xem ở căn cứ, rất ngắn, chỉ vài phút, tiến sĩ không cho anh xem nhiều. Nhưng chỉ một đoạn ngắn thôi, nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Enigma bị trói trên chiếc ghế trói chuyên dụng, dụng cụ trói còn kín mít hơn gấp bội so với lúc phối hợp thí nghiệm, không giống như đang phòng bị một người, mà giống như đang phòng bị một con thú lớn điên cuồng. Toàn bộ quá trình điều trị cũng rất nhanh chóng, sau khi nhân viên y tế rút hết ra, máy móc khởi động vận hành, bắt đầu hút pheromone từ những chiếc kim đặc chế cấy gần tuyến thể enigma, màn hình bên cạnh theo dõi nồng độ pheromone trong cơ thể enigma, cho đến khi vượt qua vạch an toàn, nồng độ pheromone giảm xuống khoảng 1/3 so với bình thường mới dừng lại, gần như hút cạn.
Trong quá trình này cấm dùng thuốc mê, là vì enigma chuyển hóa thuốc mê hiện có quá nhanh, dễ rơi vào trạng thái mất kiểm soát ý thức do bán mê, gây ra những sự cố phiền phức hơn. Cưỡng chế hút cạn pheromone, vì quá trình và di chứng quá đau đớn, gây ra rất nhiều vấn đề tâm lý, vô số người vì không chịu nổi cơn đau vượt quá giới hạn chịu đựng của cơ thể mà tự sát. Phương pháp y tế và tra tấn này từng bị lạm dụng trong thời kỳ chiến tranh thế kỷ trước, ngày nay đã bị các hiệp ước quốc tế nghiêm cấm vì vi phạm các điều khoản nhân đạo.
Ngày nay trên người alpha hoặc omega, đây là biện pháp cực đoan chỉ được phép sử dụng đối với tội phạm trọng hình. Nhưng lại được bí mật sử dụng trên người enigma, thậm chí còn được coi là một phương pháp điều trị. Tài liệu cho thấy, nhắm vào tình hình thực tế của enigma, toàn bộ liệu trình thu dung đặc biệt khẩn cấp loại II, tổng cộng sẽ tiến hành 8-15 lần điều trị hút cạn pheromone, quan sát tốc độ tái tạo pheromone, cho đến khi tốc độ tái tạo pheromone giảm xuống dưới giá trị an toàn. Để nhanh chóng kết thúc, Tạ Nghi đã tiến hành 14 lần điều trị trong vòng một tuần.
Hình ảnh ghi lại lần điều trị cuối cùng, cho dù đến giai đoạn cuối cùng bị chồng chất đau đớn dày vò sâu sắc nhất, enigma vẫn bình tĩnh suốt quá trình, vẫn tự chủ như trước, không xuất hiện bất kỳ phản xạ đau đớn quá khích nào, chỉ khi thiết bị bắt đầu hoạt động, khẽ nhíu mày một chút, quai hàm hơi căng lên. Ánh mắt đen láy thoáng qua trên camera giám sát, mặt không biểu cảm dời đi. Enigma dường như có thói quen quan sát camera giám sát, có lẽ bắt nguồn từ ý thức lãnh thổ ăn sâu vào bản năng, d.ục v.ọng kiểm soát rất mạnh, cho dù trong tình cảnh này cũng khiến người ta cảm thấy rất nguy hiểm, thậm chí còn nguy hiểm hơn.
……
“Sao vậy?” lòng bàn tay Tạ Nghi chậm rãi xoa nhẹ vai anh, khẽ đáp lời Tô Tri đang nghẹn lại, dường như không nhận ra bất kỳ điều gì khác thường.
Tô Tri hít sâu một hơi, những lời đã sắp xếp sẵn đột nhiên rối loạn lung tung, anh quên mất những câu hỏi đã chuẩn bị rõ ràng mạch lạc, đột nhiên cụp mắt xuống ủ rũ, giọng nói nhẹ nhàng, rất mông lung hỏi, mang theo chút ủy khuất mà chính anh cũng không nhận ra: “Sao anh lại như vậy?”
Tâm trạng Tô Tri từ ngày nhìn thấy đoạn video điều trị kia đã rơi vào một trạng thái kỳ lạ, như phủ một lớp sương mù, không thể phân biệt rõ. Từ logic phản xạ cảm xúc bình thường của con người, có lẽ anh nên kinh hãi trước sự không nhất quán giữa vẻ ngoài và bên trong của Tạ Nghi, có lẽ nên mông lung trước sự nguy hiểm của Tạ Nghi, tệ nhất cũng phải tức giận vì bạn trai tự ý giấu giếm. Nhưng đến cuối cùng, những cảm xúc này đều trở nên rất xa xôi.
Anh nghĩ đến ánh mắt đen láy lạnh lùng cuối cùng mà enigma nhìn về phía camera giám sát; nghĩ đến khoảng thời gian trước Tạ Nghi lừa anh nói là đi huấn luyện tân binh thực chất là đi viện điều dưỡng, đêm khuya một tuần sau trở về đón anh tan làm, có lẽ vì đau đớn mà dáng vẻ lạnh lẽo dựa vào cửa xe; nghĩ đến lúc hầm mỏ đột nhiên sập xuống ở khu cấm thành phố Z, cái ôm chặt đến nghẹt thở; nghĩ đến nụ hôn đầu tiên, lần đầu tiên nắm tay; nghĩ đến cái đêm mơ hồ nói lời yêu; nghĩ đến lần đầu tiên gặp nhau lúng túng đụng phải nhau ở cửa hàng hoa.
Cuối cùng thứ Tô Tri có thể nhớ được chỉ còn lại vị đắng chát trong lồng ngực. Cái mùi mưa ẩm ướt hòa lẫn vị cay nồng của bạc hà khi lần đầu tiên gặp Tạ Nghi, cái mùi khiến chóp mũi anh cay xè, lại xa xôi xuyên qua thời gian truyền đến. Cũng tựa như pheromone của Tạ Nghi, phá vỡ giới hạn giới tính, thật sự ngang ngược bá đạo, không nói lý lẽ xâm chiếm đến chóp mũi anh.
Thật đáng ghét, Tô Tri buồn bã nghĩ. Ghét mùi bạc hà. Ghét những cảm xúc rối bời, kết thành một mớ bòng bong khổng lồ trong đầu anh. Ghét yêu đương. Ghét người bạn trai tùy hứng làm càn, tự cho mình là đúng, cái gì cũng không nói cho anh biết. Ghét……
Giọng Tô Tri lộ vẻ không vui, nghe nghẹn ngào nói: “……Ghét anh.”
Ghét Tạ Nghi.
Tạ Nghi nhận ra có gì đó không đúng, hắn buông tay đang giữ vai beta ra, nâng khuôn mặt đang vùi trong ngực mình lên, dưới ánh đèn, ánh mắt Tô Tri tan rã, đôi mắt nhạt màu một mảnh sương mù, ngay cả khi bị hắn nâng cằm lên ánh mắt cũng không tập trung vào mặt hắn, như vầng trăng mất tiêu cự.
Một giọt nước mắt trong suốt trào ra từ mép vầng trăng, chảy dọc theo má, đọng lại ở chóp cằm, “tách” một tiếng rơi xuống tay Tạ Nghi đang giữ cằm anh. Lúc nước mắt rơi xuống, chỉ là một tiếng rất khẽ, không lớn hơn tiếng một mầm cỏ vươn mình nở lá. Nhưng trong nháy mắt dễ dàng xuyên thủng trái tim Tạ Nghi.