Cắn răng một cái, Trần Thần cuối cùng cũng mở miệng: "Được rồi, xin lỗi."
Chung Dĩnh mặt cắt không còn giọt máu, miễn cưỡng cúi đầu lí nhí: "Vừa nãy... thật ra là do tôi... làm con mèo kêu."
Bạch Thu Diệp cong môi, đưa tay xoa đầu con mèo trong lòng, không nói gì thêm, chỉ tủm tỉm cười – một nụ cười đầy vẻ “tiểu nhân đắc chí”.
Thực tế, trong đầu cô lúc này lại đang xoay vòng hàng loạt suy đoán.
"Bọn họ thật sự sợ cái nhân vật mà mình bịa ra kia à? Chẳng lẽ... bọn họ tưởng thật?"
Cô thoáng cau mày.
"Chẳng lẽ... con quỷ ngoài cửa ban nãy, trong mắt họ không phải là cấp 1? Họ nghĩ đây là một phó bản cấp cao? Lẽ nào họ gặp bug rồi?"
Tưởng chỉ có mỗi mình cô bị lỗi game, ai ngờ những người này cũng dính.
Ngay khi cô đang rối rắm, hệ thống 09 vang lên bằng giọng máy đều đều:
【Bug không thể chỉ nhắm vào một mình cô.】
Mộng Vân Thường
【Cô không đủ tư cách để bị Chủ Thần đặc biệt chú ý.】
Câu trả lời của 09 như xác thực suy đoán của Bạch Thu Diệp.
Cô thầm nghĩ: "Không trách sao bọn họ lại run đến thế. Rõ ràng mạnh hơn tôi rất nhiều, vậy mà chẳng ai dám động thủ."
Mạc Kiệt thấy Bạch Thu Diệp không nhắc đến “đại lão” nữa, thở phào nhẹ nhõm: "Chúng ta nên chia nhóm ra tìm kiếm. Phải tìm được t.h.i t.h.ể trước khi trời sáng."
Mọi người đều gật đầu đồng ý. Không ai dám lơ là nữa. Không khí bắt đầu trở nên nặng nề.
Lúc này, Liễu Hạc đột ngột lên tiếng:
“Không cần.”
Vị trí cậu ta đứng vừa vặn có thể nhìn thấy bên trong phòng ngủ. Cậu giơ tay chỉ thẳng về phía giường.
Mạc Kiệt trợn mắt, giọng run run: “Không thể nào... Lúc nãy rõ ràng không có gì cả. Hơn nữa trong phòng ngủ đâu có cửa sổ…”
Lời chưa dứt, anh ta đột ngột cứng họng. Bởi vì anh ta thấy rõ, t.h.i t.h.ể vốn đã biến mất nay lại nằm ngay ngắn trên giường. Nhưng lần này, tư thế đã thay đổi — đầu quay về phía cửa, chân hướng vào tường, cổ thì bị bẻ gập về phía sau, tạo thành một góc quái dị như thể đang lặng lẽ dõi theo bọn họ.
Không chỉ vậy. Bên cạnh thi thể, xuất hiện thêm một bóng dáng nhỏ —
Một con búp bê giấy.
Đúng lúc đó, một tràng cười the thé vang lên, rồi búp bê giấy kia đột ngột bốc cháy, hóa thành tro bụi ngay trước mắt mọi người.
Một luồng khí lạnh lẽo đột ngột lan tỏa, như hàng vạn mũi kim sắc nhọn đ.â.m thẳng vào tim mỗi người có mặt trong phòng. Không ai bảo ai, tất cả đều cảm thấy một cơn ớn lạnh xuyên dọc sống lưng.
Cùng lúc, một loạt thông báo hiện ra trong đầu họ:
[Chúc mừng. Người chơi đã kích hoạt lời nguyền oán chú — Hóa thành giấy.]
[Mỗi một giờ, cơ thể người chơi sẽ từ từ chuyển hóa thành giấy. Khi tỷ lệ chuyển hóa đạt 100%, người chơi sẽ mất đi ý thức.]
[Tỷ lệ chuyển hóa hiện tại: 10%.]
Mồ hôi lạnh lập tức túa ra ướt đẫm lưng áo mỗi người.
Mạc Kiệt cau mày, ánh mắt căng thẳng: “Búp bê giấy vừa rồi chính là vật dẫn của oán chú nguyền rủa.”
Người đàn ông buộc tóc hoảng hốt hỏi: “Anh Kiệt, anh có cách nào hóa giải không?”
“Ừm, tôi sẽ thử,” Mạc Kiệt gật đầu, giọng vẫn giữ được bình tĩnh.
Anh ta từng vượt qua vô số hiểm cảnh, thậm chí đã từng một lần thoát c.h.ế.t trong gang tấc ở một phó bản đặc biệt. Nhờ vậy mà anh học được một loại giải chú thuật hiếm có. Từ ngày sở hữu kỹ năng đó, chưa từng có loại oán chú nào làm khó được anh.
Dựa vào kỹ năng này, Mạc Kiệt từng càn quét qua nhiều phó bản nguy hiểm, đến mức những người chơi thuộc top 200 bảng xếp hạng cũng phải nể anh vài phần.
Lần này cũng vậy. Anh tin tưởng mình có thể xử lý được.
Nhưng khi bắt đầu thi triển giải chú, tay anh đột ngột khựng lại.
Không được?
Không thể nào...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trán Mạc Kiệt bắt đầu nổi gân xanh, anh thử đủ mọi cách nhưng vẫn không tài nào xua tan được luồng khí âm độc đang len lỏi trong cơ thể.
Lần đầu tiên, nỗi sợ chân thật hiện lên trong mắt Mạc Kiệt.
“Oán chú này… rất mạnh.” Anh siết chặt tay, giọng trở nên nặng nề và căng thẳng.
Ngay sau câu nói đó, một luồng hoảng loạn bùng lên như lửa cháy lan nhanh. Những người nãy giờ còn giữ hy vọng vào giải chú, giờ phút này đều sụp đổ. Ban đầu, họ chỉ cảm thấy bất an khi nhận thông báo, nhưng hiện tại thì nỗi sợ đã hoàn toàn nhấn chìm lý trí.
“Nếu cơ thể chuyển hóa đến 50%, e là không thể cử động được nữa…”
“Lúc đó chỉ cần xé nhẹ một cái là tan xác.”
“Giấy lại dễ cháy nữa…”
Thời gian không còn nhiều. Chưa đầy một canh giờ nữa là đến lúc họ phải mở phong thư để thực hiện nhiệm vụ tiếp theo. Dù chưa rõ sắp tới sẽ đối mặt với điều gì, nhưng ai cũng hiểu chắc chắn sẽ không phải chuyện đơn giản.
Trong tình cảnh thân thể đang dần biến thành giấy, mỗi bước đều như đặt chân vào bãi mìn.
Từng ánh mắt đổ dồn về phía Chung Dĩnh, đầy oán hận và phẫn nộ.
Giữa không khí ngột ngạt ấy, Bạch Thu Diệp đột ngột giơ tay:
“Nếu không còn gì nữa thì tôi về phòng trước.”
“Về phòng?!” Phó Dao sửng sốt.
Bạch Thu Diệp chỉ tay về căn phòng sát bên: “Còn chút thời gian, tranh thủ nghỉ ngơi một lát.”
Phó Dao không tin nổi: “Chúng ta vừa trúng oán chú mà cô còn có tâm trạng nghỉ ngơi à?!”
“Có chứ, sợ chứ,” Bạch Thu Diệp đáp bình thản, “Nhưng lo lắng cũng chẳng thay đổi được gì.”
Phó Dao á khẩu, không biết nói gì thêm. Quả thật, búp bê giấy đã tự thiêu, mọi dấu vết cũng theo đó biến mất. Dù có phẫn nộ đến đâu, họ cũng chẳng còn nơi để trút giận.
Mọi người buộc phải quay lại bàn bạc, bởi nhiệm vụ sắp tới không cho phép họ rối loạn thêm nữa.
Người đàn ông buộc tóc lạnh lùng nói: “Kệ cô ta. Cô ta muốn đi đâu thì cứ đi.”
Mạc Kiệt cũng không ngăn cản, chỉ dặn một câu: “Đừng bước vào căn phòng có thi thể.”
Khi cả nhóm quay lại tầng trệt, Phó Dao ngước mắt nhìn lên tầng hai, vẻ mặt lo lắng:
"Cô ấy ở trên đó một mình, liệu có chuyện gì xảy ra không?"
Người đàn ông buộc tóc cười nhạt, môi khẽ nhếch lên đầy giễu cợt:
"Có chuyện mới là bình thường, chứ không có gì mới là lạ đấy."
Phó Dao sốt ruột, hai tay đan chặt vào nhau:
"Hay… để tôi lên gọi cô ấy xuống."
Chung Dĩnh lạnh lùng liếc qua, nói thẳng:
"Cô ta chỉ mới cấp 1, tính khí thì cao ngạo, còn bắt tụi mình xin lỗi. Ai thèm quan tâm cô ta chứ!"
Liễu Hạc không nói một lời, chỉ lặng lẽ ngồi trên ghế, cúi đầu chăm chăm nhìn vào viên gạch dưới chân.
Phó Dao quay sang nhìn Mạc Kiệt, khẽ hỏi:
"Anh Kiệt, anh thấy sao?"
Mạc Kiệt lắc đầu, giọng bình thản:
"Không cần ép buộc. Muốn đi thì cứ để cô ta đi."
Phó Dao có chút không cam lòng:
"Nhưng rõ ràng đi một mình là nguy hiểm nhất. Ai cũng biết mà."