“Đừng nhìn tôi kiểu xúc động như muốn khóc vậy chứ,” Bạch Thu Diệp vội lên tiếng, tránh đi ánh mắt của họ. “Chỉ là trùng hợp thôi.”
Mọi người đồng loạt quay đi, ai cũng nghĩ thầm: Ai mà thèm nhìn chứ?!
Gã buộc tóc vẫn chưa chịu phục, nghiến răng nói:
“Tôi biết cô chỉ là tình cờ thôi! Bộ cô đoán trước được trong chăn có mèo chắc?”
Bạch Thu Diệp không đáp.
Sự thật là… cô đoán được thật. Vì cô biết con mèo này đặc biệt thích được xoa bụng. Nó luôn chui vào chăn tìm hơi ấm mỗi lần trở lại phó bản.
Mạc Kiệt giữ vững vẻ phong độ, lên tiếng đề nghị:
“Còn một giờ nữa mới mở được thư. Con gái nên xuống tầng một nghỉ ngơi trước đi. Tôi với mấy người còn lại sẽ kiểm tra lại căn nhà lần nữa.”
Dù không ai muốn tách nhau ra lúc này, nhưng cũng không thể phản đối. Từng người gật đầu đồng ý.
Bạch Thu Diệp nhìn mọi người đi xa dần, trong lòng khẽ thở dài.
Ngôi nhà này, cô đã đi qua, sống lại trong đó hàng nghìn lần, từng ngóc ngách đều quen thuộc như chính căn phòng của mình. Việc kiểm tra thêm chẳng có ý nghĩa gì nữa cả.
Dưới ánh đèn yếu ớt của tầng trệt, Bạch Thu Diệp thong thả bước xuống cầu thang cùng Phó Dao. Trên tay cô ôm con mèo mun, bộ lông bóng mượt của nó phập phồng theo từng nhịp thở lười biếng. Chiếc váy dài màu đen tuyền ôm lấy dáng người mảnh mai của cô, không vướng một hạt bụi nào, tinh tế đến từng chi tiết. Trên cổ áo là một chiếc khuy đính đá ruby đỏ rực, vừa rực rỡ vừa kiêu sa.
Con mèo nằm yên trên đùi Bạch Thu Diệp, lộ ra cái bụng trắng mềm, hai mắt lim dim như đang đắm chìm trong cảm giác sung sướng vì được vuốt ve.
Chung Dĩnh đứng một bên nhìn, không giấu nổi ánh mắt ghen tỵ. Váy áo sạch sẽ, thần thái điềm tĩnh, ngay cả trong một phó bản căng thẳng cũng vẫn như bước ra từ trang bìa tạp chí – Bạch Thu Diệp đúng là không giống người bình thường.
Cô ta cúi đầu nhìn bộ đồ thể thao cũ kỹ và sờn rách của mình, màu xanh lam đã bạc đi theo thời gian. Hồi còn sống yên ổn, cô ta cũng từng là một “tiểu công chúa” được chiều chuộng. Nhưng giờ thì khác, để sống sót qua từng phó bản, có ai còn quan tâm tới ngoại hình nữa?
Chung Dĩnh thầm nghiến răng. Rõ ràng cô ta đã cấp 22, còn Bạch Thu Diệp chỉ mới cấp 1, thế mà không hiểu sao lại khiến cô ta có cảm giác bị "lép vế" đến khó chịu.
Ngay cả con mèo cũng chẳng thèm liếc nhìn cô ta lấy một cái, suốt quãng đường chỉ lười biếng nằm trong lòng Bạch Thu Diệp, ngoan ngoãn như một đứa trẻ.
Lúc này, Phó Dao lên tiếng, giọng mang theo sự hứng thú: “Tôi nghe nói mèo mun có thể nhìn thấy quỷ, giống như cảnh linh vậy. Có khi nào con mèo này là đạo cụ đặc biệt của phó bản không?”
Câu nói của Phó Dao khiến lòng ghen tị của Chung Dĩnh càng bùng lên. Cô ta cố nặn ra một nụ cười rồi hỏi:
“Bạch Diệp, cô cho tôi ôm nó một chút được không?”
Bạch Thu Diệp dịu dàng vuốt lưng con mèo, từ tốn đáp: “Không được đâu, nó mà bị người lạ ôm sẽ kêu toáng lên đấy.”
Chung Dĩnh nhíu mày: “Cô ôm thì thấy nó có kêu gì đâu?”
Thực ra không những không kêu, con mèo thậm chí còn bắt đầu ngáy ngủ.
Bạch Thu Diệp nói thêm, giọng vẫn rất nhẹ: “Nhưng mà…”
Chưa để cô nói hết, Chung Dĩnh đã chen vào: “Tôi từng nuôi ba con mèo, chúng nó cũng rất thân với tôi. Mà nếu nó có kêu thì ở tầng trên cũng đâu nghe thấy, làm gì đến mức như cô nói.”
Nói rồi cô ta thò tay định ôm lấy con mèo. Nhưng tay chưa chạm vào bộ lông đen óng thì một tiếng rít sắc lạnh vang lên – mèo mun nhảy phắt khỏi đùi Bạch Thu Diệp, lưng cong lên, toàn thân xù lông, nhe răng gầm gừ như sắp lao vào cắn người.
Ngay khoảnh khắc đó, một âm thanh lạ từ tầng hai vọng xuống – tiếng khóc ai oán, the thé như tiếng băng vỡ, kéo dài rền rĩ khiến người nghe sởn gai ốc.
Bạch Thu Diệp lập tức ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm trọng. Không ổn rồi. Tiếng mèo kêu đã đánh thức… thứ kia.
Ba người lao lên tầng mà không kịp nghĩ ngợi. Mạc Kiệt từ một trong hai phòng ngủ hớt hải chạy ra, vẻ mặt không giấu nổi sự hoảng loạn.
“Các cô có thấy t.h.i t.h.ể không?!”
Chung Dĩnh lắp bắp: “Không… không phải nó nằm trong phòng ngủ sao?”
Liễu Hạc lạnh lùng trả lời: “Không còn ở đó nữa.”
Mạc Kiệt gấp gáp giải thích: “Chúng tôi vừa rẽ qua thư phòng để kiểm tra, nghe thấy mèo kêu thì chạy lại – nhưng lúc quay về thì xác đã biến mất rồi.”
Anh ta quay đầu nhìn mọi người, ánh mắt nghi hoặc: “Rốt cuộc con mèo đó sao lại kêu như thế?”
Mộng Vân Thường
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phó Dao không nói gì, chỉ liếc qua phía Chung Dĩnh.
Chung Dĩnh bị ánh mắt ấy đ.â.m thẳng vào lòng, càng thêm hoảng loạn: “Tôi… tôi có đụng gì đến nó đâu! Bạch Diệp, chẳng lẽ cô cố tình…?”
Gã thanh niên tóc buộc vốn đã không ưa Bạch Thu Diệp thì lập tức chen vào: “Cô ôm nó mà không trông cho kỹ à?!”
“Meo…” – một tiếng kêu nhẹ như tơ vang lên, ngắt ngang lời đổ lỗi.
Con mèo mun không biết đã từ lúc nào quay lại bên cạnh Bạch Thu Diệp, ngoan ngoãn cọ đầu vào chân cô, khác hẳn bộ dạng dữ tợn lúc nãy.
Chung Dĩnh cố gượng gạo cười: “Con mèo này dễ thương thật đấy, ha ha…”
Vừa dứt câu, mèo mun lập tức trợn mắt, giơ móng vuốt sắc nhọn, lông dựng lên lần nữa, phát ra những tiếng rít đe dọa.
Bạch Thu Diệp ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng gãi cằm nó. Động tác thuần thục, ánh mắt đầy dịu dàng. Chỉ trong chốc lát, con mèo đã thu vuốt lại, ngoan ngoãn nhắm mắt ngửa đầu, hưởng thụ bàn tay quen thuộc kia.
Chỉ cần nhìn thôi cũng đủ biết – giữa người và mèo đã có mối liên kết rất chặt chẽ. Mọi lời bào chữa đều vô nghĩa.
Mạc Kiệt khoanh tay, ánh mắt nghiêm nghị: “Chung Dĩnh, tôi nghĩ... cô nên nói rõ chuyện này đi.”
Chung Dĩnh rơm rớm nước mắt, giọng nghẹn lại: "Tôi thực sự không đụng vào con mèo đó."
Người đàn ông buộc tóc ho khan mấy tiếng, cố kéo không khí trở lại: "Thời gian không còn nhiều, chúng ta nên tập trung đi tìm t.h.i t.h.ể đi. Nếu không tìm được trước khi trời sáng thì e là hậu quả khó lường."
Bạch Thu Diệp đứng lên, lạnh giọng hỏi lại: "Không phải anh vừa định tính sổ với tôi à? Sao giờ đột nhiên lại bảo 'không có thời gian'?"
Cô nhìn thẳng vào mắt cậu ta, chậm rãi nói tiếp: "Hay vì tôi chỉ là cấp 1 nên bị phân biệt đối xử?"
Người đàn ông buộc tóc mặt lúc đỏ lúc xanh, lúng túng đáp: "Vừa nãy tôi chỉ buột miệng thôi, bây giờ quan trọng nhất là tìm được thi thể. Cô đừng gây rối nữa."
Toàn bộ chuyện vừa xảy ra đều được camera trong phó bản ghi lại, truyền trực tiếp đến màn hình phòng livestream.
Dòng bình luận như bão tràn qua:
[Ít ra cô ấy cũng hiểu rõ thân phận mình là cấp 1, bị đối xử bất công như thế cũng chẳng sai.]
[Nhưng từ đầu đến giờ, Bạch Thu Diệp nào có làm gì cản trở? Lý do gì mà lại kỳ thị cô ấy?]
[+1, mắt mũi kém thì nên đi khám đi.]
[Con mèo đó là ai phát hiện ra đầu tiên? Nếu không phải cô ấy thì cả đám trong phòng này có khi đã c.h.ế.t sạch rồi.]
[Cũng chỉ là tình cờ thôi mà.]
[Tình cờ thì sao? Khi con mèo kêu lên, cô ấy không hề hoảng loạn.]
[Cậu kia với Chung Dĩnh chắc có gì đó, thấy bênh nhau lắm.]
[Muốn tặng quà cho Bạch Thu Diệp quá, tiếc là cô ấy chưa mở camera.]
Trong lúc đó, Bạch Thu Diệp bình tĩnh nói: "Được thôi, nếu hai người chịu xin lỗi, tôi sẽ không truy cứu chuyện vừa rồi nữa."
Chung Dĩnh lập tức nổi cáu: "Dựa vào cái gì chứ? Tôi không hề chạm vào con mèo đó!"
Người đàn ông buộc tóc bật cười khẩy: "Cô nghĩ cô thật sự có thể ép được bọn tôi à?"
Nghe vậy, Bạch Thu Diệp giả vờ ngạc nhiên, nhún vai đáp: "Chứ không phải đại lão vừa g.i.ế.c quỷ ngoài kia —"
Lời chưa dứt, cả nhóm đã đồng loạt biến sắc.
"Cái gì cơ?" Có người bật thốt lên.
Bạch Thu Diệp chớp mắt như vô tội: "Anh ấy bảo tôi thuận mắt, sẵn sàng giúp tôi một việc nhỏ."
Nghe vậy, Mạc Kiệt nghiêm giọng nói: "Tất cả chúng ta đều cùng ở trong phó bản này, đều là châu chấu buộc chung một sợi dây. Bất kể cấp bao nhiêu, Bạch Thu Diệp từ đầu đến giờ không làm gì sai cả. Trần Thần, Chung Dĩnh, hai người nên xin lỗi cô ấy."
Người đàn ông buộc tóc – Trần Thần – môi giật nhẹ, thoáng do dự. Trong lòng cậu ta vốn không tin chuyện "đại lão" đó thực sự để tâm đến Bạch Thu Diệp. Nhưng lỡ đâu là thật? Nếu cô ấy lỡ gọi người kia đến g.i.ế.c cậu, thì dù là 1% khả năng... cũng không đáng đánh cược.