Vô Hạn Lưu: Người Ngoài Nói Ta Cùi Bắp, Ai Ngờ Ta Lại Là Mãn Cấp

Chương 7



Phó Dao hít sâu một hơi, giọng lạc đi:

"Anh Kiệt, chẳng phải anh rất coi trọng cô ấy sao?"

Mạc Kiệt đẩy gọng kính, giọng lạnh nhạt:

"Tôi coi trọng cô ta vì cô ta có khả năng tiếp xúc với đại lão, chứ bản thân cô ta thì… cũng chỉ có vậy thôi. Nếu cô ta muốn bám theo đội, tôi sẵn sàng tiếp nhận. Nhưng nếu cô ta tự lao vào chỗ chết, tôi cũng chẳng ngăn được, mà cũng không có nghĩa vụ phải can thiệp."

Nghe đến đây, Phó Dao cũng không nói thêm nữa, chỉ im lặng ngồi chờ cùng mọi người đến khi trời sáng.

Bên trong phòng ngủ, Bạch Thu Diệp kéo tay áo lên, bóp nhẹ vào cánh tay. Da cô lúc này có vẻ trắng hơn trước, nhưng khi bóp vào, vẫn có thể lờ mờ thấy vết m.á.u bên dưới.

Giai đoạn hoá giấy chỉ mới bắt đầu, mà cô đã thấy có vấn đề. Còn những giai đoạn sau thì sao?

[Cô không ổn chút nào.] – 09 vang lên trong đầu cô, giọng nói đầy cảnh giác.

"Tôi chưa từng kích hoạt oán chú nguyền rủa này." – Cô nhíu mày, ánh mắt trầm xuống – "Nhưng con búp bê giấy kia, tôi đã thấy rồi."

Lần đầu tiên bước chân vào phó bản này, khi một người đồng đội trong nhóm chết, gương mặt hắn trắng toát như giấy vệ sinh, sau lưng còn vác một con búp bê giấy. Khi người đó chết, con búp bê kia cũng biến mất không để lại dấu vết nào.

Lúc đó, cô còn là người mới, chỉ biết sợ đến run người, nào dám điều tra gì.

Mộng Vân Thường

Trải qua mười ba năm lặp lại trong phó bản, mèo có kêu thì cũng chỉ khiến xác c.h.ế.t ngọ nguậy. Riêng con búp bê giấy kia thì chưa từng xuất hiện lại.

"Phó bản này đã khác trước rồi." – Bạch Thu Diệp khẽ nói, tay kéo váy một cách vô thức – "Tôi vừa thấy hứng thú, vừa thấy bất an..."

Dù cảm xúc hỗn loạn, cô vẫn nằm xuống giường, để mặc con mèo đi đi lại lại bên cạnh.

Mỗi khi vòng tuần hoàn mới bắt đầu, cơ thể cô lại quay về trạng thái như lần đầu tiên vào phó bản: từ kiểu tóc, quần áo cho đến ngoại hình – tất cả đều không thay đổi.

Khi mới bị kéo vào đây, cô vừa trải qua một ngày học hành mệt mỏi từ tám giờ sáng tới chín giờ tối. Cô chỉ muốn về ký túc xá ngủ một giấc thật ngon. Nhưng vừa bước chân ra khỏi phòng học, cô đã bị hút vào phó bản.

Sau khi hệ thống bị lỗi, mỗi lần lặp lại, cô đều quay về trạng thái kiệt sức sau một ngày học hành như trước – mệt mỏi, thiếu tỉnh táo.

Điều đó khiến việc điều tra và sống sót trong phó bản trở nên vô cùng nguy hiểm.

Chính vì vậy, bất kể thế nào, Bạch Thu Diệp đều tranh thủ thời gian nghỉ ngơi trong phòng ngủ này. Cô biết, chỉ khi đầu óc tỉnh táo, cô mới đủ khả năng chiến đấu và sống sót thêm một vòng tuần hoàn nữa.

“Ra khỏi đây rồi, việc đầu tiên mình làm sẽ là gọi cho ba mẹ. Lâu như vậy không gặp, không biết họ thế nào rồi…”

Suy nghĩ ấy khiến cô phấn khởi đến mức không còn cảm thấy mệt mỏi nữa. Nhưng không bao lâu sau, Bạch Thu Diệp đã chìm vào giấc ngủ.

Giấc ngủ chẳng kéo dài được bao lâu thì cô bỗng dưng tỉnh dậy. Trước khi ngủ đèn phòng vẫn còn sáng, vậy mà giờ đây cả căn phòng chìm trong bóng tối, không một chút ánh sáng.

Bạch Thu Diệp khẽ cử động, cẩn thận lật chăn bước xuống giường. Cô đưa tay dò dẫm trong không gian mịt mù, lần từng bước ra cửa phòng ngủ.

Mở cửa ra, hành lang bên ngoài hiện lên lờ mờ ánh sáng, như thể có ai đó vừa thấp thoáng bước qua.

Dưới ánh sáng nhợt nhạt ấy, cô bàng hoàng phát hiện vô số sợi xích sắt đen sì từ hư không rơi xuống, từng sợi đan xen, quấn lấy nhau tạo thành một tấm lưới sắt khổng lồ treo lơ lửng giữa không trung.

Khung cảnh ấy giống như một bức tranh trừu tượng nhuộm màu tuyệt vọng – tĩnh lặng, lạnh lẽo, và nặng nề.

Rồi giữa không gian tối đen ấy, một vệt sáng trắng nhàn nhạt bất ngờ lóe lên.

Trong luồng sáng yếu ớt đó, có một bóng người lặng lẽ đứng yên. Trên lưng hắn, vô số sợi xích sắt kéo dài, bám chặt như thể chúng là những chiếc cánh bằng thép lạnh. Hắn bị mắc kẹt trong một cái kén sắt, nhưng trên người lại chẳng toát ra chút hung bạo nào – chỉ còn lại sự tĩnh mịch đến rợn người.

Ánh sáng mờ soi lên gương mặt hắn, để lộ đôi mắt như có lửa âm ỉ cháy trong đó, mang theo một thứ cảm xúc vừa quyết liệt vừa tuyệt vọng.

Gió nổi lên, mái tóc ngắn của người đàn ông bị thổi tung, phủ ngang gò má, che đi nửa gương mặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bạch Thu Diệp muốn bước tới, đưa tay vén tóc hắn để nhìn cho rõ, nhưng khoảng cách giữa hai người như bị một bức tường vô hình ngăn cách, khiến cô không tài nào tiến lại gần được.

"Lần sau… ta nhất định sẽ thay đổi, ta đã—"

Một cơn gió lớn bất ngờ gào thét cuốn qua. Tấm màn rơi xuống, tiếng gió rít qua nuốt trọn những lời còn lại của hắn. Bạch Thu Diệp lảo đảo ngã ngồi xuống đất, cảm thấy lạnh buốt từ trong xương tủy.

Rồi cô choàng tỉnh.

Vẫn là căn phòng quen thuộc, ánh đèn sáng rõ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng trong lòng cô vẫn còn đọng lại nỗi sợ mơ hồ và cơn tuyệt vọng trong giấc mơ kia.

“Biến hết đi cho tôi!”

Cô không rõ mình vừa thốt ra câu gì trước khi tỉnh lại. Có lẽ chỉ là một câu la hét trong cơn bức bối tuyệt vọng.

Người đàn ông kia… xuất hiện trong giấc mơ của cô đã mười ba năm. Từ khi cô bị cuốn vào phó bản, anh ta luôn lặng lẽ hiện diện, lúc rõ lúc mờ. Ban đầu cô chỉ nhìn thấy bóng lưng, mơ hồ như một linh ảnh. Nhưng càng về sau, gương mặt của người đó lại càng hiện lên rõ ràng hơn. Tới hôm nay, cô đã nhìn thấy một nửa gương mặt hắn.

“Cuối cùng hắn đã nói gì cơ chứ…”

Bạch Thu Diệp ngồi khoanh chân trên giường, chống cằm lẩm bẩm. “Nếu mà gặp được hắn ngoài đời, nhất định mình sẽ đánh hắn đến thủng sàng… À mà thôi, chắc cũng không đánh lại.”

Nghĩ đến việc mình mới chỉ cấp 1, cô thở dài một tiếng, chẳng còn gì để nói.

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.

Bạch Thu Diệp nhíu mày: “Ai đấy?”

Giọng nói quen thuộc vọng vào từ ngoài cửa: “Là tôi, Mạc Kiệt.”

Cô liếc nhìn sang con mèo của mình. Nó vẫn nằm dài thư thái, ưỡn cái bụng béo trắng nõn ra đầy lười biếng, chẳng thèm để ý đến bất cứ chuyện gì.

Bạch Thu Diệp đi ra mở cửa. Mạc Kiệt đang đứng ngoài với vẻ mặt nghiêm trọng.

Anh ta nhìn cô, hỏi ngay: “Cô không sao chứ?”

Bạch Thu Diệp nhướng mày, đáp tỉnh bơ: “Tôi mà có chuyện thì giờ sao nói chuyện với anh được?”

Mạc Kiệt nghẹn họng vài giây, đành hít sâu một hơi rồi nói: “Thôi… xuống dưới đi, đến giờ mở phong thư rồi.”

Cô gật đầu, không nói thêm gì, xoay người đi theo anh ta xuống tầng.

Phó Dao thấy Bạch Thu Diệp quay lại, thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng:

"Cô nhất định cứ phải lên tầng nghỉ ngơi, may mà không có chuyện gì xảy ra."

Bạch Thu Diệp nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh nhưng lời nói lại khiến không khí chùng xuống:

"Cô chắc là không có chuyện gì à? Biết đâu tôi đã không còn là tôi nữa thì sao?"

Lời vừa dứt, cả phòng khách như đông cứng lại. Một sự im lặng khó chịu tràn ngập giữa những người còn lại.

Phó Dao ngượng ngùng cười gượng, cố gắng phá tan bầu không khí kỳ lạ:

"...Haha, cô đúng là biết đùa ghê."

Bạch Thu Diệp không đáp, trong lòng lại nghĩ: Mình hoàn toàn không hề nói đùa. Những người này thật sự quá bất cẩn.

Lúc này, Mạc Kiệt lên tiếng, kéo mọi người trở lại với nhiệm vụ chính:

"Chúng ta xem nội dung trong phong thư đi."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com