Ngoài việc phải nhanh chóng hóa giải nguyền rủa giấy hóa, họ còn nhiệm vụ thứ hai là hoàn tất nghi thức tang lễ đúng thời hạn. Giấy vàng bạc trong giỏ tre bị cắt hỏng, hình dạng kỳ quặc, tạm thời không thể dùng được. Nhưng những công đoạn khác thì vẫn phải tiến hành.
Ví dụ như dán giấy trình xung quanh vách quan tài, trải thân trúc xanh lót bên trong, rồi đến lớp giấy cỏ, chăn và gối. Ở phần đuôi quan tài còn phải thắp đèn — để linh hồn người c.h.ế.t có thể đi theo ánh sáng về âm phủ.
Mộng Vân Thường
Không thể thiếu tiền lót tay, cờ dẫn hồn và câu đối phúng điếu, tất cả đều phải được sắp xếp đúng trình tự.
Điều quan trọng nhất là: t.h.i t.h.ể trong quan tài giờ chỉ còn lại bộ xương trắng, họ phải phục hồi lại hình dáng cơ thể. Sau đó quấn đầu bằng vải đỏ, đặt tấm lụa đỏ trước n.g.ự.c — tất cả đều là những bước không thể thiếu.
Ngay cả khi Bạch Thu Diệp không đi tìm đồ cúng, thì ba người bọn họ cũng đã bị giấy hóa đến 40%. Cơ thể bắt đầu trở nên cứng đờ, khó khăn trong cử động. Việc chuẩn bị lễ nghi sẽ tiêu tốn không ít thời gian.
Mạc Kiệt thoáng do dự. Anh ta lo Bạch Thu Diệp một mình ra ngoài sẽ nguy hiểm. Nhưng rồi nhớ đến cây d.a.o c.h.é.m 999 sát thương và vị “đại thần” đứng sau lưng cô, Mạc Kiệt nhanh chóng nhận ra: nếu trong ba người, ai an toàn nhất, thì chắc chắn là Bạch Thu Diệp.
Chỉ vừa rời khỏi từ đường không lâu, Bạch Thu Diệp đã nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé thoáng qua ở cuối con phố. Cô lập tức đuổi theo, nhưng chẳng mấy chốc đã phát hiện ra điều kỳ lạ — ánh trăng trên đầu bắt đầu chuyển sang màu đỏ sậm, cổ xưa như m.á.u khô, còn hai bên đường thì hiện lên những ngôi nhà cũ kỹ âm u, trông như nơi chuyên gieo rắc nỗi sợ hãi.
Sao giống quỷ đánh tường quá vậy?
Bạch Thu Diệp đứng lại, nhìn con đường trước mặt trải dài vô tận. Cô nhíu mày, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.
Là cô bé kia? Không đúng. Cô bé đó không có lý do gì để hại mình.
Hay là lệ quỷ? Có thể là Chung Dĩnh hóa thành?
Nhưng cô nhanh chóng gạt bỏ khả năng này. Trước đó, con quỷ đó đã bị cô dọa đến mức bỏ chạy. Với dáng vẻ nhát gan đó, không có khả năng quay lại liều mạng với cô.
“Không thấy con quỷ nào hết.” Cô thở dài, đưa tay vuốt tóc, có phần bất lực. “Không thấy quỷ thì sao phá nổi quỷ đánh tường chứ?”
Bạch Thu Diệp không nhận ra — tất cả những lá bùa bình an trong túi cô đã cháy thành tro từ lúc nào.
Trong đống tro đó, nổi bật lên là món đồ mà Mạc Kiệt đã đưa: Kim Đồng Tử.
Nếu cô lấy nó ra bây giờ, sẽ thấy khuôn mặt lúc nào cũng nở nụ cười hiền hòa kia đã có biến đổi — đôi mắt nó, vốn luôn khép hờ, lúc này đã mở to, hiện lên một vệt rạn kỳ dị như có vết nứt sâu hoắm trên lớp vàng dát mặt. Không còn thấy nhãn cầu, chỉ có hố đen thăm thẳm như đang nhìn thẳng vào linh hồn người sống.
Từ Kim Đồng Tử, một luồng tà khí lạnh lẽo chầm chậm lan ra, khiến con đường làng giữa đêm đột ngột trở nên méo mó như tranh vẽ bị bóp nát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nguyên nhân khiến Bạch Thu Diệp rơi vào trạng thái quỷ đánh tường, không phải đến từ bên ngoài — mà đến từ chính trên người cô.
Thứ gọi là Kim Đồng Tử, thực chất là Boss của một phó bản cấp 40.
Dù hiện tại nó đã suy yếu, chỉ còn lại dưới dạng đạo cụ đặc biệt, nhưng bản chất vẫn là vật cực âm cực tà. Đáng tiếc, Bạch Thu Diệp lại không hề hay biết — loại đạo cụ này cần phải nhận chủ. Nếu không, sẽ có hậu quả nghiêm trọng.
Thời gian bảo vệ giao dịch đã hết, Kim Đồng Tử lập tức thoát khỏi trạng thái kiểm soát.
Chưa kể, lúc trước nó từng bị hình nhân giấy đỏ giẫm nát mất một phần. Tổn thương nặng như vậy khiến nó trở nên đói khát — và điều duy nhất có thể giúp nó hồi phục...
Là máu tươi.
Mục tiêu đầu tiên của nó – chính là Bạch Thu Diệp.
Khi vừa tỉnh lại, Kim Đồng Tử phát hiện mình bị nhét vào trong một lá bùa bình an. Để thoát ra, nó phải tiêu tốn lượng lớn năng lượng, đốt sạch toàn bộ bùa chú thành tro. Tà khí quanh thân ngày càng dày đặc, căm thù trong nó bốc lên như ngọn lửa. Nếu có thể, nó đã xé xác Bạch Thu Diệp ra từ lâu.
Nhưng lúc này, nó vẫn chưa đủ mạnh. Kim Đồng Tử quyết định tạm thời giam Bạch Thu Diệp vào một vòng quỷ đánh tường – một dạng mê trận khiến người ta cứ đi mãi mà không thoát ra được. Đợi tà khí hồi phục, chỉ cần một cái liếc mắt, cô sẽ trở thành "thức ăn" béo bở cho nó.
Bạch Thu Diệp không rõ chuyện gì đang xảy ra. Cô đã đi lòng vòng suốt một lúc nhưng vẫn không tìm được lối ra, xung quanh cũng chẳng thấy con quỷ nào chặn đường. Cảm thấy có gì đó không ổn, cô đứng giữa con phố tối om, ngẩng đầu hét lớn vào khoảng không:
"Ra đây! Có giỏi thì ra đây đối mặt, đừng trốn trốn lủi lủi như chuột nữa!"
Câu này, thường ngày cô không bao giờ dám nói. Nhưng tình huống hiện tại quá đặc biệt, cô buộc phải thử mọi cách.
Một cơn lạnh buốt ập đến, sống lưng cô tê dại. Bạch Thu Diệp theo phản xạ đưa tay chạm vào bùa bình an trong túi – nhưng chỉ chạm được tro bụi.
"Cái quái gì? Sao lại thành tro hết rồi?"
Lúc này cô mới nhớ ra – trong túi mình còn nhét cả Kim Đồng Tử. Cô cau mày: "Trời ạ... sao mình lại để hai thứ này chung chỗ? Xung khắc rõ ràng mà."
Nghe thấy câu đó, Kim Đồng Tử giận đến phát điên. Tà khí quanh thân lập tức bùng phát mạnh mẽ. Nó đã chờ giây phút này rất lâu – chỉ cần cô thò tay vào túi thêm một lần nữa, nó sẽ...
Nhưng Bạch Thu Diệp lại móc ra một thứ khác – một con người gỗ nhỏ, đầu tròn thân dài như cán ô.