Bạch Thu Diệp cúi người chạm vào thân thể cô ta. Đầu ngón tay lạnh buốt, giống như vừa chạm vào lớp băng. Cô cau mày: "Cô ta vẫn còn cứu được, vì chưa đạt đến mức giấy hóa hoàn toàn. Nhưng hiện tại cô ta yếu quá, không thể cử động nổi."
Không chỉ là bất động, thân thể Phó Dao còn trở nên mỏng tang như tờ giấy tuyên thành – chỉ cần động mạnh một chút là có thể rách nát.
Mạc Kiệt hỏi: "Rốt cuộc cô thành ra thế này là vì cái gì?"
Phó Dao cố gắng đáp, từng từ rời rạc: "Bị... âm... rồi... nhìn... phía... trước..."
Cả nhóm quay đầu nhìn theo hướng cô ta nói.
Trước mặt chỉ là một bàn thờ nghi ngút khói hương, xếp hàng loạt bài vị cũ kỹ. Những tấm bài vị dường như đang âm thầm quan sát bọn họ, ánh mắt vô hình lạnh lẽo.
Liễu Hạc lên tiếng: "Bàn thờ này có điều gì đó kỳ lạ à?"
Phó Dao khẽ gật đầu, sau đó thều thào: "Trên người tôi... có... một chai nước..."
Bạch Thu Diệp vội kiểm tra, thật sự tìm được một chai nhỏ giắt bên sườn Phó Dao. Chất lỏng bên trong đen sì như mực, không rõ là gì.
Phó Dao cố nhắm mắt gật đầu: "Đổ... lên tôi..."
Mộng Vân Thường
Không chút chần chừ, Bạch Thu Diệp mở nắp rồi đổ chất lỏng lên người cô ta. Ngay khi những giọt nước đầu tiên rơi xuống, thân thể Phó Dao run bần bật, vẻ mặt đau đớn đến méo mó như bị lửa thiêu đốt, nhưng đáng mừng là phần giấy hóa ở tay và chân dần biến mất.
"Cảm——" Cô ta còn chưa nói hết câu thì đã ngất lịm.
Bạch Thu Diệp ngẩn người. "..."
Thật sự rất… tàn nhẫn.
Cô âm thầm rút ra một kết luận: người nào sống sót được đến bây giờ trong phó bản này, tuyệt đối không phải dạng tầm thường. Ai nấy đều như cao thủ ẩn mình.
Cô sợ.
Cả nhóm nhẹ nhàng nhấc Phó Dao, đặt cô ta nằm ở rìa từ đường để tiện theo dõi.
Mạc Kiệt điều chỉnh lại gọng kính, trầm giọng nói: "Cô ta chỉ hồi phục tạm thời, nhưng có thể cầm cự tới nửa đêm. Nếu chúng ta không giải được oán chú trước đó, tất cả sẽ c.h.ế.t theo."
Bạch Thu Diệp quay lại nhìn bàn thờ, phát hiện có gì đó rất khác so với những lần nhiệm vụ lặp lại trước.
Trên bàn không còn trái cây hay nhang nến, thay vào đó là một chiếc đĩa sứ trắng vấy máu, ở giữa đĩa là hình một bông hoa đen như đang há miệng nuốt trọn m.á.u thịt.
"Trông giống như nơi đặt đồ cúng." Mạc Kiệt nhìn chăm chú: "Nhưng món đồ cúng lần này lại là… sinh vật sống."
Bạch Thu Diệp chưa từng trải qua loại phó bản nào kỳ quái đến vậy, nên cẩn trọng hỏi: "Liệu việc đặt đồ cúng lên có kích hoạt cơ quan hay thứ gì đó không?"
"Có thể lắm. Nhưng cũng không loại trừ khả năng đây là một nghi lễ gọi hồn hay kích phát lời nguyền." Mạc Kiệt đáp. "Cô nhìn xem, vết m.á.u trên đĩa còn mới, chứng tỏ có người vừa cúng tế xong."
Bạch Thu Diệp phát hiện một nắm lông mèo đen vương lại bên cạnh bàn thờ. Cô nhặt lên, lạnh giọng nói: "Lông của con mèo mun."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đồ cúng rất có thể chính là con mèo đen ấy.
Nhưng trên đĩa chẳng còn gì ngoài chút m.á.u loang lổ và ít lông sót lại, như thể đã bị l.i.ế.m sạch.
Cô nghi hoặc hỏi: "Chẳng lẽ là Phó Dao mang con mèo tới?"
Trước đó, chỉ có Phó Dao ở cùng con mèo đó.
Mạc Kiệt khẽ lắc đầu: "Không thể chắc được. Có thể người khác cúng, nhưng lời nguyền lại giáng xuống cô ta. Cô quên rồi à? Đỗ quả phụ chính là người chỉ cho chúng ta tới từ đường. Bà ta làm sao biết được nơi này mới là mấu chốt? Trừ phi——"
Bạch Thu Diệp nổi da gà.
Đúng thế, giấy vàng bạc bị cắt thành hình kỳ dị, lại thêm thái độ kỳ lạ của bà ta. Người bị nghi ngờ lớn nhất chính là Đỗ quả phụ.
Không ai biết sau khi cả nhóm rời đi, Phó Dao đã trải qua chuyện gì.
Trong lòng Bạch Thu Diệp bất giác dấy lên cảm giác bất an. Cô muốn lùi lại.
Muốn giải được bí ẩn của lời nguyền giấy hóa, phải đặt vật cúng lên bàn thờ. Nhưng cái giá phải trả là gì – là manh mối, hay là một bước nữa dẫn đến cái c.h.ế.t – chẳng ai dám chắc.
Nếu là trước kia, chắc chắn cô sẽ lập kế hoạch tỉ mỉ, chuẩn bị ít nhất hai mươi phương án đối phó và hai mươi đường lui.
Nhưng bây giờ… thời gian chẳng cho phép cô suy nghĩ thêm.
Lần này, nhiệm vụ trong phó bản không còn lặp lại như trước. Kết cục chỉ có hai: rời đi hoặc chết.
“Chẳng lẽ mình phải dùng đến phương án đó thật sao…”
Bạch Thu Diệp siết chặt tay, ánh mắt thoáng chốc trở nên kiên định. Dù nguy hiểm đến đâu, cô cũng không thể chần chừ nữa.
Ít nhất, phải sống sót qua đêm nay.
Trước khi mọi chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát, cô cần chuẩn bị thật kỹ lưỡng.
Liễu Hạc lên tiếng: “Chúng ta cần chuẩn bị một đồ cúng.”
Nghe vậy, Bạch Thu Diệp lập tức nắm lấy cơ hội: “Tôi biết một chỗ có thể lấy được.”
Mạc Kiệt hơi bất ngờ: “Ý cô là… cô bé đó?”
Anh ta nhớ rất rõ cảnh tượng khi Bạch Thu Diệp nhặt được món đồ chơi kia — một món đồ nhuốm đầy máu, liên quan đến một cô bé bí ẩn. Nếu cô bé kia giống những NPC trong các phó bản trước, thì rất có thể đang giữ vật phẩm quan trọng. Nếu Bạch Thu Diệp dùng món đồ chơi để trao đổi, khả năng lấy lại đồ cúng là hoàn toàn có thể.
“Để tôi đi cùng cô.” Mạc Kiệt đề nghị.
Nhưng Bạch Thu Diệp lắc đầu: “Thời gian không còn nhiều, còn phải làm nghi lễ nhập quan nữa.”
Mạc Kiệt đập nhẹ vào trán, như vừa sực nhớ ra: “Đúng rồi, suýt nữa thì quên.”