Ngay khoảnh khắc cô lấy người gỗ ra, linh khí trên người nó bắt đầu rạn nứt. Đây không phải đồ vật bình thường – đó là thứ còn độc địa, nguyền rủa và ác liệt hơn nó gấp nhiều lần. Một vật chứa hàng vạn linh hồn oan khuất, một lời nguyền có thể nuốt chửng chính lời nguyền khác.
Nếu còn ở đây thêm vài giây, nó sẽ bị con người gỗ này tiêu diệt.
Bốp!
Kim Đồng Tử rơi khỏi túi Bạch Thu Diệp, rơi thẳng xuống đất, cánh tay phải nứt ra một vệt dài.
Bạch Thu Diệp kinh hoảng. Cô nhớ lời Mạc Kiệt từng nói – Kim Đồng Tử tuyệt đối không được để lộ ánh sáng. Nếu bị ánh sáng chiếu vào, nó sẽ quay lại nguyền rủa người cầm!
Không kịp suy nghĩ, cô vội cúi xuống nhặt nó lên, nhét lại vào túi áo.
Thấy bản thân chưa bị gì, cô thở hắt ra, ôm chặt túi: "Không thể để nó rơi ra lần nữa... nguy hiểm thật."
Trong khi cô chưa hết bàng hoàng, Kim Đồng Tử trong túi im lặng gào thét: "Có ai cứu với!!"
Khi Bạch Thu Diệp ngẩng đầu lên, khung cảnh xung quanh đã trở lại bình thường. Con phố không còn ngoằn ngoèo như mê cung nữa.
Mang theo sự nghi hoặc trong lòng, cô tiếp tục bước về hướng nhà của Vương sư phụ. Đi được chưa bao xa, cô thấy cô bé kia từ xa chạy lại.
Con bé đứng cách một đoạn, dáng vẻ giống như một con mèo hoang đói khát, sẵn sàng bỏ chạy nếu có động tĩnh lạ.
"Nhóc con."
Bạch Thu Diệp gọi, rồi đưa con ngựa vải nhỏ ra: "Cái này cho em."
Đôi mắt cô bé sáng lên. Nó lao tới ôm chầm con ngựa vải, ôm chặt như sợ bị lấy mất.
[Nhiệm vụ phụ hoàn thành]
Nội dung nhiệm vụ: Tìm lại món đồ chơi bị mất cho một đứa trẻ trong làng.
Tiến độ nhiệm vụ: 2/2
Phần thưởng: 30 vé sinh tồn, tăng thiện cảm với đứa bé.
Kỹ năng thông dụng [Trinh sát]: +5% độ thuần thục.
Thấy cô bé vui vẻ, Bạch Thu Diệp chợt nhớ đến con cóc kỳ lạ con bé từng chơi: "Này nhóc, con ếch hôm trước em chơi, có thể tặng chị không?"
Cô bé chớp mắt, rồi lôi ra một chiếc hộp sắt nhỏ từ trong túi, đưa cho cô.
Bạch Thu Diệp mở ra – mùi tanh nồng nặc ập tới. Bên trong là... một con cóc bị lột da, m.á.u thịt be bét, nhìn mà rợn cả người.
"Ừm... cảm ơn." Cô xoa đầu cô bé, nhét hộp sắt vào túi áo, vô tình đặt nó đúng giữa Kim Đồng Tử và người gỗ đầu tròn.
Kim Đồng Tử trong túi thở phào... nhưng chưa được bao lâu, nó liền cảm nhận sát khí khủng khiếp phát ra từ... cái hộp mới kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không sai – bên trong là vật đã chết. Nhưng dù đã chết, sát khí của nó vẫn mạnh đến mức khiến Kim Đồng Tử suýt tan biến.
Nó không thể hiểu nổi – cái gì mà dù c.h.ế.t rồi vẫn mạnh như thế?
Đứa trẻ kia... đã g.i.ế.c được thứ này và còn nhốt nó trong hộp sắt tí hon.
Rốt cuộc... con bé là ai?
Càng nghĩ, Kim Đồng Tử càng cảm thấy mình như một con gián bị nhốt giữa hai cây vợt điện – một bên là người gỗ đầy lời nguyền, một bên là hộp quỷ chứa sát khí.
Nó run rẩy, dốc toàn lực giữ vững hình thể. Nếu không, sẽ tan thành mây khói ngay trong túi áo cô gái này.
Không ổn. Phải tìm đường thoát thân. Ngay lập tức.
Dù có phải rời khỏi thân xác này, dù sau khi thoát ra chỉ còn lại một mảnh hồn yếu ớt, Kim Đồng Tử vẫn lựa chọn trốn đi. Chỉ có trốn, nó mới có thể bảo toàn mạng sống, mới có cơ hội hồi phục rồi quay lại trả mối thù hôm nay.
Ngay chính giữa trán Kim Đồng Tử, con mắt thứ ba đột ngột mở ra. Một làn hồn thể phóng vọt ra từ con mắt ấy, mạnh mẽ xé rách không gian, thoát khỏi chiếc túi đang nằm trong tay Bạch Thu Diệp.
Chỉ trong chớp mắt, trên thân hồn thể bắt đầu xuất hiện những vết bỏng cháy loang lổ. Ba cái đầu của Kim Đồng Tử cùng lúc ngẩng lên, đau đớn và hung tợn hiện rõ trong ánh mắt. Những linh hồn đầy oán hận gào thét, quấn chặt lấy nhau, xé rách thân thể của chính nó, rời khỏi chiếc túi, rồi lao thẳng về phía Bạch Thu Diệp.
Lưng cô lập tức lạnh toát.
Một luồng khí lạnh như băng thấm vào tận xương tuỷ, lan khắp toàn thân. Sáu con mắt trên ba cái đầu kia ánh lên sự thù hận và căm ghét tột cùng. Thứ đang bám trên lưng cô giờ đã không chỉ còn là một hồn thể — nó đã hóa thành một lời nguyền oán chú cổ xưa, bám riết lấy cơ thể như một con đỉa đói khát, hút từng giọt m.á.u để nuôi sống chính mình.
Ngay khoảnh khắc đó, một giọng nói vang lên.
"Ơ."
Bạch Thu Diệp cúi nhìn. Là cô bé lúc nãy.
Cô hỏi, giọng hơi run: "Sao vậy em?"
Cô bé ngước lên, gương mặt non nớt nghiêm túc một cách kỳ lạ: "Chị ơi, sau lưng chị có một đứa bé... nhưng nó có ba cái đầu. Nó muốn g.i.ế.c chị."
Bạch Thu Diệp cứng người lại.
Cô cười gượng, cố giữ bình tĩnh: "Nó ở đâu?"
"Ngay trên lưng chị."
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng cô.
Lời nguyền! Lời nguyền mà Mạc Kiệt đã từng cảnh báo!
Mặt cô tái mét. Bạch Thu Diệp cảm thấy đầu óc quay cuồng, như sắp ngất đến nơi.
Cô bé kia lại giơ con ngựa vải lên, vẫy tay: "Chị ơi, em về nhà đây nhé."