Cạnh chiếc quan tài mở là một chiếc giỏ tre, lờ mờ thấy vài dải vải đỏ bên trong.
Một dòng thông báo nhảy lên trên thiết bị của ba người:
[Bạn đã tìm hiểu một tập tục tang lễ mới. Kỹ năng nghề nghiệp cập nhật:]
Nhập quan: Tập tục mai táng dân gian, giúp người c.h.ế.t an nghỉ.
Độ thành thạo kỹ năng [Nhập quan]: 1580%.
(Kỹ năng nghề nghiệp ảnh hưởng tới tỷ lệ hoàn thành công việc. Thất bại có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.)
Lần này, khi thấy chỉ số kỹ năng tăng cao đến mức vô lý, Bạch Thu Diệp chỉ liếc nhìn một cái rồi dời mắt. Cô đã không còn cảm thấy ngạc nhiên nữa.
Liễu Hạc thở dài: "Lại là 0%."
Mạc Kiệt vỗ nhẹ vai cậu ta, an ủi: "Không sao đâu, kỹ năng này không thuộc loại dị hóa. Trước đây tôi từng làm hai lần trong phó bản khác, hiện có 2% rồi, coi như có chút vốn liếng."
Nghe vậy, Liễu Hạc có vẻ bớt căng thẳng: "Vậy thì tốt quá."
Bạch Thu Diệp im lặng không nói. Với kinh nghiệm quá mức khác người của mình, cô luôn phải cẩn thận giấu đi. Nếu không đến bước đường cùng, cô sẽ không chủ động đụng vào công việc này. 1580% – một con số dễ khiến người khác sinh nghi.
Cô nghiêng người nhìn sang Mạc Kiệt, thấy anh ta đang mở giỏ tre kiểm tra đồ vật. Bên trong có đủ loại vật phẩm tang lễ: giấy vàng bạc, giấy lót đáy quan tài, các loại câu đối, tiền âm phủ, cả thân trúc xanh và một ít vải đỏ.
Điều kỳ lạ là có ba tờ giấy vàng bạc được cắt theo hình dáng rất quái lạ. Hai tờ đầu trông giống mặt trời và mặt trăng, còn tờ thứ ba lại có hình người, dài và mảnh khảnh, vô cùng kỳ dị.
Vừa nhìn thấy tờ giấy đó, Bạch Thu Diệp khựng lại. Không đúng. Bộ giấy vàng bạc mà Đỗ quả phụ đưa cho họ lúc trước hoàn toàn không có kiểu dáng này.
Ngay cả Mạc Kiệt — người từng có kinh nghiệm làm lễ nhập quan — cũng thấy khó hiểu. Anh nhíu mày nói:
“Thông thường, ở đầu quan tài sẽ dán mặt trời, mặt trăng hoặc Bắc Đẩu. Nhưng tờ này... trông chẳng lành chút nào.”
Bạch Thu Diệp cúi người kiểm tra lại giỏ tre, phát hiện giấy vàng bạc dự phòng đã bị xé vụn, mảnh vụn rơi lả tả dưới đáy giỏ, không thể sử dụng được nữa.
"Có vẻ như bị ai đó cố tình phá hoại." Mạc Kiệt nói, ánh mắt nghi hoặc: "Có thể là Đỗ quả phụ không?"
Liễu Hạc gật đầu, cũng đồng tình với nhận định đó: "Tờ giấy hình người kia, dán lên quan tài thì chẳng khác nào rước họa."
Nhưng chưa kịp bàn bạc thêm, Mạc Kiệt bỗng quay đầu lại, cơ thể cứng đờ.
Bạch Thu Diệp và Liễu Hạc nhận ra sự khác thường, cũng quay người theo, lập tức hoảng hốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đứng trước cửa gian bài vị, một người giấy trắng toát đang nhìn họ. Ánh trăng lạnh băng từ ngoài hắt vào, soi rõ gương mặt với nụ cười ngoác miệng đến ghê rợn.
Người giấy đứng yên đó, ngay tại ngưỡng cửa – nơi nằm trong điểm mù quan sát của cả ba, vì vậy trước đó không ai phát hiện ra.
"Đù má——" Mạc Kiệt chửi thề, sắc mặt trắng bệch không kém gì người giấy kia: "Sao lại thêm một đứa nữa chứ?"
Hai con trước đó suýt khiến anh ta mất mạng, giờ lại thêm một cái đứng canh ở đây, cảm giác cực kỳ bất an.
Bạch Thu Diệp vẫn giữ bình tĩnh, chỉ tay vào tấm bùa đang đeo trên n.g.ự.c mình: "Lá bùa chưa cháy, tức là nó không có ý tấn công."
Nghe vậy, Mạc Kiệt và Liễu Hạc mới thở ra nhẹ nhõm, cẩn trọng tiến lại gần quan sát.
Người giấy vẫn đứng im, không nhúc nhích, nhưng thần thái lại sống động lạ thường. Bạch Thu Diệp bất giác nghĩ đến quá trình “giấy hóa” của cả nhóm – liệu đây có phải là kết quả cuối cùng? Liệu những người bị hóa giấy sẽ thành ra như vậy?
Cô giơ cao cây nến, ánh sáng đổ lên gương mặt người giấy. Nhìn kỹ một chút, cô khẽ giật mình, buột miệng: "Trông giống... Phó Dao!"
Câu nói ấy khiến không khí trong từ đường như hạ thêm mấy độ.
Liễu Hạc nheo mắt lại, nhìn kỹ rồi gật đầu xác nhận: "Là Phó Dao thật."
Bạch Thu Diệp thoáng kinh ngạc. Phó Dao là người đứng thứ ba trong nhóm họ, cấp 28, về lý thuyết thì khả năng sinh tồn trong phó bản này phải rất cao. Không lý nào lại xảy ra chuyện như vậy.
Mộng Vân Thường
Nếu Chúng Dĩnh c.h.ế.t là vì xui xẻo gặp biến, vậy Phó Dao thì sao? Lý do gì khiến cô ta rơi vào kết cục như thế?
Càng nghĩ, Bạch Thu Diệp càng cảm thấy lạnh sống lưng.
"Chẳng lẽ… thứ biến cô ta thành thế này là một con quỷ mạnh hơn cả lệ quỷ thường?" Nghĩ tới khả năng đó, lòng bàn tay Bạch Thu Diệp đổ đầy mồ hôi lạnh. "Nếu thật sự có loại lệ quỷ cấp cao như vậy trong phó bản này, và nó xuất hiện đúng lúc nhóm Mạc Kiệt vào, thì mọi chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát rồi."
Bất ngờ, một tiếng hít thở mạnh vang lên, n.g.ự.c người giấy trước mặt phập phồng như vừa sống lại sau một cơn c.h.ế.t giả.
Mạc Kiệt phản ứng ngay lập tức: "Phó Dao?"
Người giấy phát ra tiếng đáp yếu ớt: "Là... là tôi..."
Giọng cô ta như bị đứt quãng, mỗi chữ thốt ra đều chậm chạp và khó nhọc.
Mạc Kiệt tiếp tục hỏi: "Cô giấy hóa bao nhiêu phần trăm rồi?"
"80%. Tôi... không... thể... nhúc nhích..." – giọng Phó Dao mỏng manh như sắp tan biến trong không khí.
Cô ta nói rất khó khăn, để thốt được một câu hoàn chỉnh dường như phải dồn hết sức lực còn sót lại.