Sau khi con quỷ bị tiêu diệt, nhiệm vụ của ba người cũng hoàn thành được một nửa.
Đúng lúc ấy, Liễu Hạc – người vừa bị bia mộ đập ngất – bắt đầu tỉnh lại. Cậu ta đưa tay xoa trán, giọng vẫn còn mơ hồ:
“Chúng ta… còn sống à?”
Mạc Kiệt hé một mắt, thều thào đáp:
“Bạch Diệp cứu chúng ta.”
Nghe vậy, ánh mắt Liễu Hạc liếc nhanh về phía Mạc Kiệt. Cảnh tượng quanh anh ta khiến cậu phải khựng lại: khắp người đầy mảnh vỡ của vật kháng ngự, giữa trán in rõ dấu vết bị nguyền rủa màu đen. Một tia ngạc nhiên lóe lên trong mắt Liễu Hạc, nhưng rất nhanh được thay thế bằng vẻ thản nhiên thường thấy. Cậu ta cúi đầu nhìn đồng hồ, nói khẽ:
“Sắp 3 giờ sáng rồi.”
Họ đều hiểu điều đó có nghĩa gì — cơ thể đã giấy hóa đến 30%, nếu vượt mốc 3 giờ, mức độ sẽ tăng lên 40%. Lúc ấy, e rằng cả ba sẽ chẳng khác nào người giấy bị ném xuống đất.
“Phải nhanh chóng quay về tìm Đỗ quả phụ.” Mạc Kiệt cố gắng đứng dậy, run rẩy tìm một cành cây để chống đỡ thân thể mỏi mệt.
Liễu Hạc cũng không chậm trễ, vác lại tấm chăn đang quấn bộ xương của Đỗ Hữu Phúc lên vai. Ba người nhanh chóng quay về nhà Đỗ quả phụ.
Vừa bước vào phòng khách, họ thấy bà ấy đã đứng đợi sẵn ở đó như thể biết trước họ sẽ quay lại. Trên tường là tờ lịch cũ, những ngày tính đến rằm tháng Bảy đều bị khoanh đỏ. Cả người bà ấy đứng yên một chỗ, trông như một cái bóng không có thực thể.
Là Đỗ quả phụ của 20 năm trước? Hay là hình bóng của 20 năm sau?
Thậm chí, bà ấy còn là con người hay không?
Trong lòng cả ba người đồng thời dâng lên nghi hoặc.
Đỗ quả phụ cất giọng lạnh lùng:
“Đỗ Hữu Phúc đâu?”
Không nói nhiều, Liễu Hạc trải tấm chăn ra, để lộ bộ xương đã được xử lý sạch sẽ bên trong.
Bà ấy chậm rãi bước tới, đưa bàn tay trắng nhợt như ngà sứ ra, đầu ngón tay lướt nhẹ qua từng khúc xương.
“Đúng là ông ấy.”
Ngay sau đó, thiết bị đầu cuối của cả ba đồng loạt phát thông báo cập nhật nhiệm vụ:
[Công việc đầu tiên: Rửa xương]
Tiến độ: 2/2 (Đã hoàn thành)
Phần thưởng: 5 vé sinh tồn
Kỹ năng nghề nghiệp [Rửa xương]: Độ thành thạo tăng 5%
“Rửa xong rồi thì phải nhập quan.” Đỗ quả phụ nói tiếp bằng giọng đều đều:
“Tối nay còn phải thức canh linh.”
Ngay khi lời bà dứt, nhiệm vụ mới hiện lên trên thiết bị của họ:
[Công việc thứ hai: Nhập quan, giữ linh]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thời gian: Trước 06:00
Địa điểm: Từ đường trong làng
Phần thưởng: 15 vé sinh tồn
Hình phạt bỏ việc: Bị trừ 200 vé sinh tồn, giảm tối đa 30 điểm đánh giá nghề nghiệp
Tiến độ: 0/2
“Giờ các cô cậu có thể xuất phát.” Giọng nói của bà không mang theo chút tình cảm nào.
Mạc Kiệt không vội rời đi, lên tiếng hỏi:
“Chị Đỗ, bọn tôi từng thấy một người giấy ở nhà chị. Chị có biết nó từ đâu ra không?”
Đỗ quả phụ hơi nghiêng đầu, ánh mắt động nhẹ một chút:
“Người giấy? Tôi không biết.”
Bạch Thu Diệp bước lên trước một bước, nhìn thẳng vào bà bằng ánh mắt tha thiết, giọng mềm xuống:
“Chị nghĩ kỹ lại xem?”
Đối diện với ánh mắt như thiêu đốt của cô, Đỗ quả phụ khẽ lùi lại nửa bước, giọng nói không đổi:
“Các cô cậu có thể đến từ đường xem thử.”
Câu nói như mở ra một lối thoát. Ba người lập tức cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào.
“Dụng cụ nhập quan tôi đã để sẵn ở từ đường rồi.” – bà nói thêm, rồi xoay người rời khỏi phòng khách. Bóng dáng của bà lướt đi nhẹ nhàng, không phát ra tiếng động nào, tựa như một hồn ma giữa đêm đen.
Nhìn theo bóng lưng ấy, Mạc Kiệt lẩm bẩm:
“Tôi nghĩ… bà ấy vẫn là người.”
Bạch Thu Diệp cũng gật đầu đồng tình. Dù những tài liệu tìm thấy trong giếng từng khiến cô nghi ngờ, nhưng dựa vào hơn mười năm quen biết, trực giác cô vẫn tin rằng Đỗ quả phụ là một con người thực sự.
Ngay lúc ấy, Liễu Hạc chợt hỏi:
“Phó Dao đâu rồi?”
Trước khi rời đi, họ để Phó Dao ngồi nghỉ ở góc phòng khách. Lúc về, vì vội trao đổi với Đỗ quả phụ, họ hoàn toàn quên mất sự có mặt của cô ta.
Giờ mới nhận ra, cả tầng một đều vắng lặng không một bóng người.
Bạch Thu Diệp ngẩng đầu lên lầu, nói:
“Có khi nào cô ta lên tầng trên?”
Ba người cùng bước lên cầu thang. Vừa lên đến hành lang, họ lập tức sững người.
Mộng Vân Thường
Trên sàn là một vật thể màu đen bị xé nát. Tường bên cạnh vương đầy m.á.u tươi đỏ sẫm.
Đó là... một cái chân mèo. Đã bị xé rách đến không còn nguyên vẹn.