Trong đầu Bạch Thu Diệp thầm nhủ, bốn con quỷ vớ vẩn này chẳng đáng so với con cô từng xử lý ở cửa nhà quả phụ Đỗ. Chẳng hiểu anh ta đang diễn kịch gì.
Đúng lúc đó, cô thấy Mạc Kiệt lết lại gần, tay run rẩy sờ vào cán con d.a.o đang cắm trên xác quỷ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, như thể đang kiểm tra báu vật.
“Chắc chắn đây là…” Mạc Kiệt nghiến răng, tay lập tức rụt lại.
Không thể nào. Một người cấp 1 như Bạch Thu Diệp, không thể sở hữu hai cây d.a.o này.
Anh ta đột nhiên nhận ra, suy đoán ban đầu của mình hoàn toàn sai. Sai đến mức không thể cứu vãn.
Người đứng sau Bạch Thu Diệp... không phải người chơi Top 200 như anh từng nghĩ.
Top 100?
Không, có thể là Top 50… hoặc cao hơn nữa.
Một nỗi sợ mơ hồ bắt đầu len lỏi trong lòng anh ta.
Những người chơi cấp độ đó mới có thể cung cấp cho cô đạo cụ kháng ngự như vậy – thứ mà đến anh ta còn không dám mơ có được.
Giờ đây, Mạc Kiệt cuối cùng cũng hiểu: cô gái này tuyệt đối không đơn giản. Cô không phải người nên chọc vào.
Còn về danh tính người đứng sau cô – vị “đại lão” kia – không cần hỏi, cũng không nên hỏi. Người đó rõ ràng không muốn lộ diện, và nếu anh ta cố tình truy tìm, kết cục chỉ có thể là tự rước họa.
Có những chuyện, chỉ cần trời biết, đất biết, anh biết, tôi biết là đủ.
Mạc Kiệt dùng tay lau vết m.á.u nơi khóe miệng, ngẩng đầu nhìn Bạch Thu Diệp bằng ánh mắt phức tạp: “Nếu cô không ra tay cứu tôi, giờ này chắc tôi đã nằm lạnh ngắt dưới đất rồi. Ân cứu mạng này, tôi thật không biết lấy gì để báo đáp.”
Bạch Thu Diệp liếc nhìn anh ta, ánh mắt hờ hững như thể đang nói: “Tiếp tục diễn nữa đi.” Cô hỏi thẳng: “Anh bị hai con quỷ đó đánh cho thành ra thế này à?”
Mạc Kiệt thoáng cứng người, vẻ mặt hơi xấu hổ: “Không phải. Tôi bị vật phẩm kháng ngự của mình nguyền rủa.”
Thực ra, hai con quỷ còn chưa kịp chạm vào người anh ta thì đã bị Bạch Thu Diệp giải quyết gọn ghẽ. Cũng chính vì cô đã cứu mạng, Mạc Kiệt không còn lý do để giấu giếm, bèn kể sơ qua về tác dụng của vật phẩm tên là Kim Đồng Tử.
Nghe xong, Bạch Thu Diệp khẽ rùng mình. Cô không ngờ trong phó bản lại có loại đạo cụ kinh khủng đến thế – mang lại sức mạnh kháng ngự nhưng kèm theo nguyền rủa đáng sợ. Chỉ nghĩ đến chuyện phải đối đầu với boss khi sở hữu nó thôi cũng đủ khiến người ta căng thẳng.
Biết được Mạc Kiệt dính phải lời nguyền từ Kim Đồng Tử, cô cũng bớt khắt khe với anh ta hơn một chút. Nhưng trong lòng vẫn thầm nghĩ: chỉ là mấy con quỷ vặt mà cũng phải lôi thứ đồ quỷ dị đó ra dùng, bị phản phệ là đáng đời.
Lúc này, thiết bị đầu cuối của cô rung nhẹ, hiện ra một thông báo mới:
[Mạc Kiệt gửi yêu cầu giao dịch đến bạn.
Đạo cụ giao dịch: Kim Đồng Tử bị bỏ rơi.
Số tiền giao dịch: 1 vé sinh tồn.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bạch Thu Diệp kinh ngạc nhìn anh ta, không kìm được hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”
Dùng một vật phẩm kháng ngự hiếm gặp để đổi lấy đúng một vé sinh tồn? Ngay cả cô cũng nhận ra giao dịch này quá bất hợp lý – nói trắng ra là đang biếu không cho cô.
Mạc Kiệt đáp: “Tôi từng dùng nó một lần, và tôi biết nó không phù hợp với tôi. Cũng không định giữ lại nữa.”
Câu này nghe thì có vẻ thoái thác, nhưng trong lòng Bạch Thu Diệp lại dấy lên nghi hoặc. Nếu Kim Đồng Tử không phù hợp với Mạc Kiệt – một người đã từng sống sót qua nhiều phó bản – thì chẳng lẽ lại hợp với một tân thủ cấp 1 như cô?
Dù vậy, sau khi nhìn lại mô tả của Kim Đồng Tử, cô không thể phủ nhận rằng mình cũng có chút động lòng. Nhưng bản năng mách bảo – đây không phải loại đạo cụ dễ nuốt, dù sức mạnh của nó có hấp dẫn đến đâu đi nữa.
Cô thở dài: “Tôi mới cấp 1 đấy, đại ca à.”
Mạc Kiệt hiểu rõ cô không thể sử dụng ngay bây giờ. Nhưng tặng Kim Đồng Tử không chỉ là lời cảm ơn cứu mạng. Anh ta còn có mục đích sâu xa hơn – thể hiện thiện chí với "đại thần" đứng sau lưng Bạch Thu Diệp. Nếu cô thật sự có chỗ dựa, thì sớm muộn gì món đồ này cũng sẽ về tay một người đủ sức khống chế nó.
Anh ta ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Cô nhận đi. Trong thời gian bảo vệ giao dịch, đạo cụ sẽ không phát huy tác dụng gì đâu. Nếu sau này vẫn thấy không dùng được, thì cứ mang về rồi bán lấy vé sinh tồn.”
Câu nói đó làm Bạch Thu Diệp d.a.o động. Một vé sinh tồn, đổi lại một món đạo cụ dù không dùng được cũng có giá trị cao – quả thực không thiệt gì. Cô suy nghĩ một lúc rồi chấp nhận giao dịch, đồng ý trả một vé sinh tồn.
Thấy vậy, Mạc Kiệt lập tức lấy Kim Đồng Tử từ trong túi ra, tay run run đưa cho cô. Sau khi đưa xong, anh nhắm mắt lại, bắt đầu tập trung tinh lực để tự giải lời nguyền trên người mình.
Bạch Thu Diệp nhận lấy Kim Đồng Tử, vừa nhìn kỹ một chút liền cảm thấy thứ này toàn thân toát ra hơi thở tà dị. Chỉ nhìn thôi mà sống lưng đã lạnh buốt. Cô không dám để lâu, nhanh chóng nhét vào túi đựng bùa bình an.
Làm xong, cô thở ra nhẹ nhõm, rồi tranh thủ kiểm tra t.h.i t.h.ể hai con quỷ bị hạ.
Dưới thân một con, cô phát hiện một món đồ bị đè lên – là một con ngựa vải nhỏ, bẩn thỉu và cũ kỹ, chỉ còn lại một bên mắt.
Vừa nhặt nó lên, bảng thông báo nhiệm vụ bật ra:
[Công việc bán thời gian
Thời gian làm việc: Vô thời hạn
Nội dung công việc: Một đứa trẻ trong làng làm mất món đồ chơi yêu thích, cần người tìm lại.
Người liên hệ công việc: Một đứa trẻ trong làng
Phần thưởng công việc: 20 vé sinh tồn, thiện cảm của bạn nhỏ
Hình phạt bỏ việc: Không có
Mộng Vân Thường
Tiến độ công việc: 1/2]
Nhìn dòng thông báo, Bạch Thu Diệp lập tức nhớ đến cô bé vẫn hay quanh quẩn gần nhà Vương sư phụ – đứa trẻ đã từng khóc vì mất con búp bê. Suốt mười ba năm trôi qua, nó vẫn chưa tìm lại được món đồ chơi yêu thích. Mỗi lần gặp, cô đều đưa cho nó vài viên kẹo trái cây đã chuẩn bị sẵn.
Không ngờ, món đồ mà cô bé luôn tìm kiếm lại nằm trong cơ thể của một con quỷ.