Cô giật mình quay sang thì thấy Trần Thần đang giãy dụa dữ dội, gương mặt đỏ bừng như bị nhúng trong máu, hai mắt trợn ngược. Máu bắt đầu rỉ ra từ kẽ tay đang bị Liễu Hạc bịt kín miệng.
Cơ thể cậu ta không chịu nổi nữa.
Liễu Hạc nhanh tay xé vạt áo, nhét vào miệng Trần Thần, nhưng tiếng thở hổn hển của cậu vẫn không dừng lại, vang lên như ống bễ thủng.
“...Tôi nghe thấy tiếng rồi.”
“Ừ. Tôi cũng nghe.”
“Đi tìm.”
“Ở đâu?”
Tiếng nói vọng đến, chính là giọng của đám quỷ ở bên kia.
Cái thân thể lúc nãy đã rút lui, giờ lại trườn ra, lần này là vươn dài về phía họ, phần thân trên như bị kéo dãn đến một độ dài không thể tin nổi.
Bạch Thu Diệp theo phản xạ đưa tay lên, suýt chút nữa chạm vào nhánh cây — tiếng sột soạt chỉ còn cách vài centimet.
Trong phòng livestream, khán giả cũng nín thở:
〔Cô ấy không biết phải nín thở lúc này à!〕
〔Thiệt sự không thể khen nổi, như gà mới chơi phó bản ấy.〕
〔Chết rồi c.h.ế.t rồi, kiểu này bị phát hiện chắc luôn, kênh này coi như xong.〕
Đầu con quỷ đã gần như áp sát bụi rậm, hơi thở lạnh toát phả qua từng kẽ lá.
Mộng Vân Thường
Nhưng đúng lúc ấy —
Lộp bộp!
Tiếng đá lăn từ phía xa vọng lại, phá tan sự tĩnh lặng nghẹt thở.
Con quỷ ngoái đầu nhìn về phía âm thanh vừa phát ra. Chỉ vài giây sau, nó lập tức rụt cổ lại như thể vừa bị ai đó giật dây.
〈"Có tiếng động từ bên kia."〉
〈"Tôi cũng nghe thấy rồi."〉
Tiếng bước chân lết lết lại vang lên, âm thanh đó như đang lẩn quẩn quanh họ. Nhưng rồi, thứ đang ẩn nấp trên đầu bọn họ đột ngột biến mất.
Bạch Thu Diệp giữ nguyên tư thế nằm sát mặt đất, từ từ buông tay xuống, dựa lưng vào triền đất, hít một hơi thật sâu. Tim cô vẫn đập mạnh trong lồng ngực.
Trên màn hình, đạn mạc bay đầy:
〔Ghê thật sự!〕
〔? ? ?〕
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
〔Cô ấy ném nhanh vậy, chuẩn gì đâu!〕
〔Bạch Thu Diệp mở cam đi! Muốn xem quá!〕
〔Không đụng một nhánh cây nào luôn, đỉnh thật!〕
〔Cô này chắc có luyện phóng phi tiêu hồi nhỏ rồi!〕
Dòng bình luận tràn ngập lời tán thưởng. Rất nhiều khán giả bắt đầu chú ý đến Bạch Thu Diệp, liên tục chuyển góc nhìn giữa các đồng đội để tìm cho được vị trí của cô, vì tiếc rằng cô không mở camera cá nhân.
Vài phút sau, tiếng nước róc rách bên bờ suối lại vang lên, nhưng lần này âm thanh đó đang dần rút xa, như thể thứ kia đã quay trở lại phía bên kia.
Bạch Thu Diệp cẩn trọng nhích đầu lên, nhìn thấy bốn cái bóng đen đang rời khỏi khu vực bờ suối, chậm rãi trèo qua triền đất đối diện rồi biến mất vào bóng tối.
Cô hạ thấp giọng: "Chúng đi rồi."
Nghe vậy, Liễu Hạc mới chịu buông tay khỏi Trần Thần. Tay cậu ta dính đầy m.á.u lẫn những mẩu giấy đỏ rách nát, trông vô cùng kinh khủng. Trần Thần ném mạnh chúng ra, rồi dùng ống tay áo lau qua một lượt.
Cậu ta nằm vật ra đất, cơ thể run rẩy không ngừng, miệng vẫn liên tục ói khan. Gương mặt trắng bệch, tái như một mảnh giấy dầu đã nhàu nhĩ, yếu ớt đến mức khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng thấy lạnh sống lưng.
Cậu ta quay sang nhìn cô, mặt nhăn nhó méo mó: "Đau... đau lắm... bụng tôi đau quá..."
Bạch Thu Diệp thầm nghĩ: Nội tạng ói cả ra rồi, không đau mới lạ. Trần Thần còn chưa c.h.ế.t có khi là nhờ tác dụng phụ của giấy hóa khiến cơ thể biến dị, tạm thời chưa bị sốc hoàn toàn.
"Cậu ráng chịu thêm một chút, tôi với Liễu Hạc đi lấy lại bộ xương," Mạc Kiệt vừa nói vừa kéo lại dây buộc. "Đợi hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, Đỗ quả phụ sẽ trở lại. Khi đó, chúng ta có thể hỏi thẳng chuyện giấy hóa."
Câu nói này giống như một liều thuốc an thần. Trần Thần gật đầu yếu ớt: "Mọi người... quay lại nhanh nhé..."
Mạc Kiệt nhìn sang Bạch Thu Diệp, dặn: "Bạch Diệp, cô tự bảo vệ mình cẩn thận. Nếu thực sự gặp nguy hiểm thì dùng tờ đơn đó."
Nghe vậy, Bạch Thu Diệp lấy tờ đơn ra, nắm chặt trong tay.
Mạc Kiệt và Liễu Hạc nhanh chóng leo qua triền đất, lặng lẽ chạy về phía bờ suối.
Không khí im ắng trở lại, chỉ còn tiếng thở dồn dập của Trần Thần. Một lúc sau, giọng cậu ta khản đặc vang lên: "Sao họ đi lâu thế?"
Bạch Thu Diệp ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy bóng lưng hai người đang cúi gập bên bờ suối: "Còn đang rửa xương."
"Nhưng mà... rửa cũng đâu cần lâu vậy?" Trần Thần thở dốc, rõ ràng bắt đầu lo lắng.
Cô cũng cảm thấy bất an. Dù trước đó có vài mảnh xương còn dính máu, nhưng không nhiều đến mức cần quá nhiều thời gian. Trực giác mách bảo cô rằng chuyện không ổn.
"Hay là... đi xem thử đi..." Trần Thần ho khan vài tiếng, sau đó lại ọc ra thứ gì đó không rõ hình thù.
Lòng Bạch Thu Diệp rối như tơ vò. Mạc Kiệt và Liễu Hạc là hai người có cấp độ cao nhất trong phó bản này — một người cấp 44, một người cấp 36. Nếu ngay cả họ cũng gặp sự cố, thì cô, chỉ là một người chơi cấp 1, làm được gì?
Suy nghĩ ấy khiến cô chột dạ. Ý định bỏ trốn thoáng qua trong đầu. Nhưng rồi cô lập tức dập tắt ý nghĩ đó — bộ xương vẫn còn ở phía bên kia. Nếu không mang được nó về, nhiệm vụ đầu tiên sẽ thất bại. Lúc đó, tất cả coi như công cốc.