Từ miệng cậu ta, từng khối đỏ sẫm trào ra, dày đặc, nhầy nhụa như những bó giấy bị m.á.u ngấm ướt.
Sắc mặt Bạch Thu Diệp chuyển hẳn, tim đập mạnh trong lồng ngực.
Không… thứ đó là nội tạng!
Những người khác cũng bắt đầu nhận ra điều tương tự. Liễu Hạc không nói hai lời, lập tức khóa tay Trần Thần ra sau lưng để ngăn cậu ta tiếp tục hành động.
Trần Thần giãy giụa, ho sặc sụa liên tục, như thể sắp ho luôn cả phổi ra ngoài.
Ngay lúc đó, Bạch Thu Diệp nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía bờ suối đối diện.
〈“Thật sự không cần tôi giúp sao?”〉
Câu nói vừa dứt, khung cảnh bên kia bỗng nhiên trở nên yên ắng đến rợn người, như thể âm nhạc nền vừa bị cắt đột ngột.
Bờ bên kia, có người đang ngồi thành hàng dọc theo dòng nước, mỗi người đều cúi đầu, chăm chú thò tay vào suối, như đang rửa một thứ gì đó.
Một bên là thời điểm hiện tại — hai mươi năm sau. Một bên là đêm tân hôn hai mươi năm trước.
Hai nhóm người, vì cùng một mục đích, lại trùng hợp xuất hiện nơi này.
Không khí xung quanh dần trở nên nghẹt thở. Nỗi sợ hãi dâng lên cuồn cuộn, như một làn sóng lạnh buốt nhấn chìm toàn bộ lý trí của mấy người Mặc Kiệt.
Cô hạ thấp giọng, ra hiệu cảnh báo: "Nhanh lên, bên kia sắp phát hiện ra rồi."
"Chúng ta tránh đi trước." Mạc Kiệt chỉ vào triền đất phía sau: "Leo lên đó."
Mạc Kiệt vội quấn t.h.i t.h.ể Đỗ Hữu Phúc vào một lớp chăn, giấu kín dưới tảng đá lớn ven suối. Sau đó, anh ta cùng Liễu Hạc hợp sức xốc Trần Thần lên, vừa đỡ vừa dìu leo dọc triền đất, chui vào bụi cây phía dưới.
Bạch Thu Diệp không chần chừ, cúi thấp người, áp sát thân xuống mặt đất, nhanh chóng bò theo. Cô chỉ để lộ nửa khuôn mặt để quan sát tình hình bờ bên kia.
“Các anh nhìn bên đó đi.”
Giọng Bạch Thu Diệp khẽ vang lên.
Lúc ấy, cả nhóm đã nhìn thấy những cái bóng lặng lẽ đó, nhưng điều khiến người ta lạnh gáy là: dường như đám “người” phía đối diện lại chẳng hề nhận ra họ đang bị quan sát.
Bạch Thu Diệp cũng không dám chắc tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng ngay sau đó, bốn cái bóng bên kia bắt đầu chuyển động – phần thân trên từ từ nhúc nhích, như thể vừa cảm nhận được điều gì. Cổ của cả bốn đồng loạt xoay về phía bờ đất nơi họ đang ẩn nấp.
Mộng Vân Thường
Chúng từ từ đứng thẳng lên, động tác cứng nhắc như đang bị ai đó kéo dựng dậy bằng một sợi dây vô hình. Lưng gù xuống, rồi từng chút, từng chút một duỗi thẳng cột sống.
Chúng bước vài bước về phía con suối, và ngay khi tiếp xúc với làn nước, cơ thể chúng như tan chảy, chuyển động chậm chạp và oằn ẹo, tựa như những bức tượng đất đang bị mưa làm nhão nhoét.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một trong số chúng bỗng ngẩng đầu nhìn thẳng sang bên này.
Bạch Thu Diệp lập tức cúi gằm mặt, vai run rẩy không thể kiểm soát. Cô nhớ tới bộ đồ đỏ mình từng nhìn thấy trong lòng giếng — khi đó cô còn tưởng là áo liệm, nhưng giờ cô chắc chắn, đó chính là bộ quần áo mà con quỷ kia đang mặc.
Không chần chừ thêm, cô đưa tay tháo sợi dây buộc dưới chân, lặng lẽ rút ra con d.a.o chẻ củi giắt bên người, siết chặt cán gỗ đến mức đầu ngón tay trắng bệch.
Mạc Kiệt và Liễu Hạc không để ý đến hành động của cô. Một người vẫn đang căng mắt theo dõi từng cử động của đám bóng đen, người còn lại thì cố bịt chặt miệng Trần Thần — ngăn cậu ta phát ra bất cứ âm thanh nào.
Rào...
Tiếng nước xào xạc vang lên. Bọn chúng đang lội suối.
Tiếng bước chân lê thê, chậm rãi và nặng nề, càng lúc càng gần sát. Chúng đang tiến thẳng về phía triền đất nơi bốn người đang ẩn nấp.
Cả bọn nín thở, lưng dán sát vào mặt đất, trốn sâu trong bụi cây, cố gắng để từng nhành lá che phủ thân thể đến mức tối đa.
Thế nhưng những bước chân kia vẫn không dừng lại, âm thanh kéo lê khô khốc vang lên ngay bên tai họ.
Đột nhiên, tiếng động biến mất.
Một giọt nước rơi xuống mũi chân Bạch Thu Diệp. Mùi ẩm mốc lẫn mùi xác c.h.ế.t khiến dạ dày cô thắt lại. Cô khẽ ngẩng đầu —
Một cái thân người đã trườn lên triền đất, cúi thấp người, đầu vươn ra khỏi mép đất, đang nhìn thẳng xuống chỗ họ đang trốn.
Tư thế kỳ dị đó tuyệt đối không phải thứ một người bình thường có thể thực hiện. Cơ thể nó như gãy gập, như thể xương sống là cao su, để có thể bò rạp trên bờ mà thò đầu ra.
Bạch Thu Diệp cảm thấy cả bắp chân mình cứng đờ. Cô cố rụt mũi chân sâu hơn vào trong bụi cây, không dám thở mạnh, cũng không dám tạo ra bất kỳ tiếng động nào.
Bỗng, một giọng nói vang lên —
“Phát hiện gì không?”
Đó là giọng cô. Chính xác là giọng Bạch Thu Diệp. Nhưng nó vang lên lạ lẫm, trống rỗng, như vọng từ trong cõi chết.
“Không có, đi thôi.”
Cái bóng đang thò đầu ra kia lên tiếng, rồi từ từ rút lui.
Trái tim Bạch Thu Diệp như vừa được thả khỏi một sợi dây, cô thở ra nhẹ nhõm, lồng n.g.ự.c thắt chặt dần thả lỏng.