Vô Hạn Lưu: Người Ngoài Nói Ta Cùi Bắp, Ai Ngờ Ta Lại Là Mãn Cấp

Chương 28



Giọng nói ấy khiến Mạc Kiệt c.h.ế.t lặng. Đó… là giọng của chính anh.

Ngay sau đó, lại là giọng Trần Thần vang lên:

<“Mấy người nghĩ Đỗ quả phụ yêu cầu chúng ta rửa xương cho chồng bà ấy, có phải vì chồng bà ấy c.h.ế.t oan hay không?”>

Mặt Trần Thần tái nhợt, lắp bắp: “Đó… là lời tôi vừa nói mà…”

Mạc Kiệt siết chặt tay: “Cái phó bản này điên rồi… Đây là thứ người sống có thể chơi được sao?”

Bóng người phía bên kia vẫn tiếp tục lặp lại lời nói của họ, giống như một cuốn băng tua lại. Tuy nhìn bề ngoài không hề có vẻ nguy hiểm, nhưng chính sự bất động và lập lại ấy mới khiến người ta sợ đến nghẹt thở — như thể trước cơn giông, không khí cũng biết câm lặng.

Đúng lúc ấy, bọn chúng bắt đầu di chuyển.

Ánh mắt cả nhóm lập tức bị hút về phía bờ đối diện.

Một màu đỏ chói mắt đập thẳng vào tầm nhìn — từng người trong số chúng đều mặc đồ đỏ, thậm chí ngay cả mũ cũng đỏ rực. Dáng đi xiêu vẹo, lảo đảo, như những ngọn cỏ mục trong căn nhà bỏ hoang, lung lay theo cơn gió u ám.

Chúng đang khiêng một chiếc quan tài, phía trên quấn đầy dây lụa đỏ, mặt trước dán một chữ “Hỷ” to tướng. Sự vui vẻ này — trong hoàn cảnh quái đản hiện tại — chẳng khác gì tiếng cười trong tang lễ, làm người ta lạnh buốt tận xương.

Tiếng kèn bất ngờ vang lên, tấu một điệu nhạc vui tươi náo nhiệt. Nhưng càng rộn ràng, âm thanh ấy càng trở nên kinh dị.

“Đám cưới à…?” Ai đó lẩm bẩm.

Hai mươi năm trước… đúng vào đêm tân hôn của Đỗ quả phụ, chồng bà ta đã c.h.ế.t bất ngờ.

Một hôn lễ biến thành đám tang.

Bạch Thu Diệp rùng mình: “Hai mươi năm trước, ban nhạc tới tấu nhạc mừng cưới, nhưng khi xảy ra chuyện, họ không rời đi mà chuyển luôn sang đánh nhạc tang.”

Trần Thần như mất hết m.á.u mặt: “Ý cô là… đám người kia chính là đoàn rước dâu năm đó?”

Liễu Hạc cũng không giấu nổi vẻ nghiêm trọng: “Nếu bọn chúng thấy được chúng ta thì—”

Bạch Thu Diệp tiếp lời, giọng trầm xuống: “Thì sẽ có chuyện không hay xảy ra.”

Rắc!

Âm thanh như xé toạc không gian.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngọn đèn trong tay Trần Thần rơi xuống đất, phần kính chắn va vào đá cuội bên bờ suối vỡ toang. Dầu loang ra ướt sũng, tim đèn bị nước cuốn trôi. Ánh sáng lập lòe vài cái rồi vụt tắt, để lại chỉ còn hơi lạnh và một khoảng tối đặc quánh như sắp nuốt chửng mọi thứ.

Khi ngọn đèn vụt tắt, cả không gian lập tức chìm trong lạnh lẽo rợn người — cái lạnh không đến từ gió hay nước, mà như thể có thứ chất lỏng nhầy nhụa băng giá nào đó đang len lỏi qua từng giác quan, luồn lách vào từng đốt xương.

Trần Thần tái mét mặt như tro tàn, lắp bắp: "Tôi… tôi không biết… không phải tôi…"

Cậu ta nhìn tay mình, hoảng loạn nhận ra đã vô thức buông rơi chiếc đèn. Cảm giác như tay bị trói chặt bởi thứ gì đó vô hình, cứng đờ và không còn nghe lời. Cơ thể không thể kiểm soát được nữa.

Bạch Thu Diệp liếc nhìn cánh tay tái nhợt, gần như trắng bệch không còn chút m.á.u nào của Trần Thần, chậm rãi nói: "Đến lúc rồi. Giấy hóa 30%."

[ Mức độ giấy hóa hiện tại: 30%. ]

Cảm giác tê liệt lan đến tận dây thần kinh, khiến cánh tay gần như mất hoàn toàn khả năng điều khiển. Càng những công việc đòi hỏi sự tỉ mỉ, chính xác thì càng bất khả thi.

Trần Thần vì giấy hóa và hoảng sợ mà làm rơi đèn. Liễu Hạc nhanh chóng cúi xuống nhặt lên, cố gắng châm lửa lại bằng nến, nhưng vì ngọn đèn đã ướt nên lửa chỉ lập lòe yếu ớt, không tài nào cháy sáng.

“Giờ làm sao đây…” Trần Thần lẩm bẩm rồi quay đầu đi, có vẻ không chịu nổi áp lực.

Cậu ta đột ngột khụy gối, ôm bụng, rồi bắt đầu nôn thốc nôn tháo. Dù trước đó đã nôn một lần, lần này dạ dày trống rỗng khiến chỉ còn dịch vị trong suốt tuôn ra. Thế nhưng nơi khóe miệng cậu ta lại xuất hiện một vệt đỏ đáng ngờ.

Bạch Thu Diệp bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hãi, vội rút một miếng mứt quả hồng từ túi áo đưa ra: "Cậu ăn chút gì đi cho đỡ mệt."

Mộng Vân Thường

Trần Thần liếc nhìn miếng bánh đỏ cam ấy, chẳng hiểu sao lại càng nôn dữ dội hơn. Lần này, vết m.á.u nơi miệng càng rõ ràng.

Ánh mắt sắc bén của Bạch Thu Diệp nhanh chóng nhận ra có điều gì đó bất thường — thứ ấy không giống máu, mà như một dải vật chất đỏ, rắn, đang kéo dài ra từ trong miệng Trần Thần.

Cô chỉ tay: "Ở đây này ——"

Trần Thần đưa tay lên lau, nhưng hành động đột nhiên khựng lại. Cậu ta dùng hai ngón tay nắm lấy dải đỏ ấy, cẩn thận kéo ra.

Khi đó, Bạch Thu Diệp mới thấy rõ — đó là một dải giấy dài, bị m.á.u nhuộm đẫm.

"Đây… đây là cái gì vậy?!" Trần Thần hoảng hốt, theo phản xạ muốn giật mạnh ra rồi vứt đi.

Nhưng càng kéo, dải giấy càng dài ra, như thể không bao giờ có hồi kết. Nó cứ thế tiếp tục tuôn ra khỏi miệng cậu ta.

Trong đầu Bạch Thu Diệp lóe lên một suy nghĩ đáng sợ — dải giấy này, chẳng phải giống như xúc xích đỏ đang bị lôi ra không ngừng sao?

Cô lập tức hét lớn: "Dừng tay lại ngay!"

Đó không phải giấy, mà là ruột của Trần Thần!


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com