Trần Thần nghe cô trả lời mà nghẹn lời, không nói được gì. Dù biết phía sau cô có một "đại lão" thần bí làm chỗ dựa, nhưng kiểu tiêu xài đạo cụ như ném tiền qua cửa sổ của cô vẫn khiến cậu ta khiếp vía.
Cái vị đại lão kia rốt cuộc mạnh đến mức nào, mới có thể nuôi nổi một tân binh tiêu hao đạo cụ như đốt tiền thế này?
Trần Thần liếc mắt nhìn về phía Mạc Kiệt—người từng được đồn là có quan hệ quen biết với một cao thủ nằm trong top 200.
Tròng kính của Mạc Kiệt phản chiếu một tia sáng sắc bén. Anh ta cũng nhận ra điều gì đó.
Bạch Thu Diệp mang theo nhiều đạo cụ phòng ngự đến thế, bất cứ ai dù đầu óc có chậm chạp cũng đủ hiểu: cô tuyệt đối không phải kiểu người yếu đuối bị bỏ rơi.
Ngược lại, cô được che chở rất kỹ.
May mà trước giờ mình vẫn giữ thái độ khá ôn hòa với cô ấy, không thì biết đâu đã bị "người kia" ghi hận rồi.
Mạc Kiệt ngẩng đầu lên, vô tình chạm phải ánh mắt đang lấp lóe của Trần Thần.
Rồi anh lại liếc sang Liễu Hạc, thấy rõ sự trầm tư trong mắt cậu ta.
Ha... Có vẻ họ cũng nhận ra rồi.
Mạc Kiệt nhếch môi cười nhẹ. Trần Thần đúng là loại gió chiều nào theo chiều ấy, biết trước mình luôn. Bảo sao thái độ thay đổi nhanh đến thế. Không được, mình không thể để cậu ta qua mặt.
Anh chỉnh lại gọng kính rồi nói với Bạch Thu Diệp:
"Chút nữa chúng tôi lo phần rửa xương, cô không cần làm gì đâu."
Liễu Hạc đứng phía sau bình thản nói: "Lo bảo vệ bản thân là được."
Cô đứng yên tại chỗ, hơi mơ hồ.
Mình nhớ rõ độ thuần thục kỹ năng đã lên tới 1580% rồi mà?
Trong lúc cô còn đang ngơ ngác, Mạc Kiệt đã rút d.a.o chuyên dụng, đưa mũi d.a.o lướt nhẹ qua lớp da của xác chết.
Dao vừa chạm vào liền dễ dàng cắt xuyên như đ.â.m vào miếng đậu phụ. Một chất lỏng sền sệt không rõ nguồn gốc lập tức rỉ ra từ vết rạch.
Bạch Thu Diệp đứng bên cạnh quan sát, cảm thấy hơi bất an:
"Thật sự không cần tôi giúp gì à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mạc Kiệt chỉ đáp mà không ngẩng đầu: "Thật sự không cần, cô chỉ cần đứng đó là được rồi. Mệt thì tìm tảng đá ngồi nghỉ cũng được."
Bạch Thu Diệp: "..."
Cô đột nhiên có cảm giác mình được đối xử tốt đến mức không quen, trong lòng không khỏi nghi ngờ: Chẳng lẽ mấy người này bị quỷ nhập rồi?!
Lúc này, Mạc Kiệt và Liễu Hạc đã phối hợp bắt tay xử lý thi thể. Động tác của họ rất thuần thục, chẳng khác gì đang gỡ xương chân gà, vừa dùng d.a.o chẻ củi, vừa dùng cành cây để rạch tách lớp cơ thể đã trương phình ra.
Cảnh tượng ấy vừa quái dị vừa lạnh lẽo, khiến cho ánh mắt của Bạch Thu Diệp dần trở nên nghiêm túc hẳn.
Dưới ánh đèn leo lét, mùi xác c.h.ế.t ngày càng nồng nặc. Mặt đất phủ đầy m.á.u loãng và mỡ thối, lớp da người mềm nhũn chỉ cần lướt qua cũng bong tróc từng mảng. Thứ mùi kinh khủng này trộn lẫn với mùi dầu hôi từ đèn, khiến ai nấy đầu óc choáng váng, dạ dày cuộn trào.
Phần thịt trên xác đã gần như được lóc sạch, chỉ còn sót lại vài đoạn xương đỏ lòm, vẫn còn gân thịt vương vất, nằm rải rác dưới đất, trông vô cùng rợn người.
“Các anh cạo xong rồi à? Đưa tôi mang đi rửa luôn nhé.”
Liễu Hạc không nhìn cô, đáp gọn: “Không cần.”
“…Vậy cũng được.” Cô nhún vai.
Hai người đàn ông nhanh chóng gom đống xương đã cạo, cẩn thận khiêng ra bờ suối. Công đoạn rửa xương khác hẳn so với cạo, phải trực tiếp dùng tay chạm vào, cảm giác trơn trượt như chạm vào nội tạng sống, khiến sắc mặt cả hai trở nên trắng bệch. Họ gắng rửa sạch từng mảng mỡ và thịt bám trên xương, sau đó vội vàng đặt chúng lên tấm vải liệm ban nãy như thể đang vứt đi thứ gì đó bỏng rẫy, không ai muốn giữ lâu thêm giây nào.
Bạch Thu Diệp đứng cạnh, lên tiếng: “Này…”
“Cô đừng nói là muốn giúp rửa đống đó đấy nhé…” Mạc Kiệt cúi đầu, giọng căng thẳng, không dám nhìn cô.
“Tôi không định nói chuyện đó.” Cô chỉ tay về phía bên kia con suối: “Mấy người nhìn chỗ kia đi.”
Gió lạnh lùa qua khiến dòng nước chảy siết, tiếng nước róc rách như ru ngủ thần kinh. Bóng núi nghiêng xuống mặt suối tạo thành những hình thù méo mó như xác động vật mục rữa. Dưới ánh sáng leo lét của đèn dầu, toàn bộ khung cảnh lạnh lẽo đến thê lương. Theo lẽ thường, phía bên kia suối phải trống không — nhóm họ chỉ có bốn người. Nhưng giờ đây, nơi ấy lại xuất hiện vài cái bóng người mờ mờ ảo ảo, đứng sừng sững như những tượng gỗ.
“…Cái gì vậy?” Mạc Kiệt run giọng hỏi, mồ hôi lạnh thấm ướt sống lưng.
Chúng là ai? Xuất hiện từ bao giờ? Tại sao anh ta lại không hề nhận ra?
Ánh đèn trong tay Trần Thần lúc này run lên bần bật, chập chờn theo từng nhịp thở gấp của cậu ta.
“Quỷ sao…?” Trần Thần nói khẽ, mồ hôi lăn từ thái dương xuống mu bàn tay. “Chúng ta đi thôi… Mấy người còn bao lâu nữa thì xong?”
“Bình tĩnh.” Mạc Kiệt hít sâu để trấn an. “Sắp rồi, nhanh thôi.”