“Chẳng lẽ là bà ta hại ông ấy chết?” Trần Thần chợt như vỡ lẽ, ánh mắt căng thẳng: “Bị người khác hại c.h.ế.t mà không cam lòng, sẽ thành quỷ đáng sợ hơn cả những cái c.h.ế.t bất ngờ. Mà kiểu này thì tụi mình đâu có kinh nghiệm đối phó... Nếu Đỗ Hữu Phúc thực sự c.h.ế.t oan, khả năng cao là ông ta sẽ thi biến. Mẹ nó chứ...”
“Nghe nói ông ấy c.h.ế.t ngay trong đêm tân hôn, hôn lễ thành tang lễ, tâm trạng vui vẻ chuyển sang đau đớn cùng cực. Biến thành lệ quỷ cũng không có gì bất ngờ.” Mạc Kiệt thở dài:
“Hơn nữa, trên tờ giấy chỉ dẫn cũng nói rõ, thắp đèn có thể tránh được nguy hiểm.”
“Nhưng mà—”
“Dù sao cũng phải chọn việc mà làm. Cậu nhìn Bạch Diệp kìa, người ta level 1 mà không hề run sợ như cậu.” Mạc Kiệt nói xong quay đầu lại, thì thấy Bạch Thu Diệp đang dán thứ gì đó lên người, động tác dứt khoát nhanh gọn, không hề chần chừ.
Là một tấm giấy mỏng hình chữ nhật, bên trên vẽ những ký hiệu nhìn như bùa chú do ma quỷ vẽ.
Mạc Kiệt đứng sững lại vài giây, không hiểu cô đang làm gì.
Anh ta mở thiết bị đầu cuối ra để quét nhận dạng vật phẩm trên tay Bạch Thu Diệp.
Thông tin hiện lên màn hình như sau:
[Bùa bình an vẽ tay – Nét vẽ cực kỳ xấu, không khác gì vẽ bằng chân. Có tác dụng nhất định trong việc xua đuổi tà khí. Dán chồng nhiều lá cũng không tăng thêm hiệu quả.]
Mạc Kiệt: “…”
Xin lỗi, anh đã đánh giá sai rồi.
Thì ra Bạch Thu Diệp mới là người sợ c.h.ế.t nhất, còn chuẩn bị cả đống vật phẩm phòng ngự.
“Mấy thứ phòng ngự như này chắc chắn là người khác tặng. Mình mất tận nửa năm mới gom được sáu món, lúc chưa gặp nguy hiểm thật sự còn chẳng dám dùng. Cô ấy đúng kiểu không biết trân quý, dán bùa linh tinh thế này. Chậc, đúng là tân thủ chẳng có tí kinh nghiệm quản lý tài nguyên nào cả.”
Nghĩ tới đây, Mạc Kiệt không nhịn được mà thở dài đầy tiếc nuối, y chang cảm giác khi nhìn thấy game thủ mới xài tài nguyên một cách lãng phí.
“Bạch Diệp à, loại bùa này dán lên là tính như dùng rồi đó. Tài nguyên là phải để dành khi thật sự nguy cấp—”
Câu nói chưa dứt, Mạc Kiệt nghẹn lời.
Bởi vì Bạch Thu Diệp vẫn đang dán bùa. Không ngừng. Hoàn toàn không có dấu hiệu dừng lại.
Cô rốt cuộc định dán bao nhiêu lá vậy trời?
Và... đồ đặc thù trên người cô có hơi bị quá nhiều không?
Chưa kể, người ta nói rõ là bùa này dù dán bao nhiêu cũng không tăng thêm hiệu quả cơ mà?
Lúc này, Bạch Thu Diệp đã dán bùa từ đầu đến chân, trước sau trái phải đều không chừa chỗ nào. Cô nhìn không khác gì đang mặc một bộ áo giáp làm từ giấy vàng.
Ba người Mạc Kiệt đứng gần đó bất giác cảm thấy có gì đó an toàn lạ thường lan toả từ phía cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dán xong lá cuối cùng, Bạch Thu Diệp nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Xong rồi.”
Ngay cả Liễu Hạc, người luôn điềm tĩnh nhất nhóm, cũng không kìm được mà há hốc miệng nhìn cô như thể vừa chứng kiến một kỳ quan.
Thấy mọi người cứ nhìn mình chằm chằm, Bạch Thu Diệp ngẩng đầu hỏi:
Mộng Vân Thường
“Mấy người nhìn tôi làm gì vậy?”
Trần Thần nhìn đống bùa bình an trên người cô, trong mắt ánh lên một tia... ghen tị không hề che giấu.
Cậu ta hiện giờ chẳng có lấy một món đồ phòng ngự nào, cái duy nhất trước đó cũng đã cháy mất tiêu. Giờ thì cảm giác chẳng khác gì bị lột sạch giữa đường, cực kỳ không an toàn.
Trong khi đó, Bạch Thu Diệp chẳng khác nào một pháo đài mini di động, được trang bị bộ giáp chống chấn động siêu cấp.
Trần Thần ngập ngừng hỏi:
“Cô... Cô dán nhiều bùa bình an như vậy làm gì?”
Bạch Thu Diệp trả lời tỉnh bơ:
“Lỡ đâu lát nữa gió to mưa lớn bay mất thì sao? Dán nhiều cho chắc ăn chứ sao.”
Ba người Mạc Kiệt: “…”
"Gió với mưa từ đâu ra nữa chứ?!"
Mặc Kiệt cau mày, cảm thấy Bạch Thu Diệp đang suy nghĩ quá nhiều rồi.
Trần Thần nhìn cô, giọng có chút khó tin: "Cô có biết mấy món đồ phòng ngự quý giá đến mức nào không đấy?"
Bạch Thu Diệp đáp không chút do dự: "Tôi biết chứ, lúc trước mấy anh chẳng phải đã nói rồi sao."
Cô bắt đầu cảm thấy Trần Thần đang châm chọc mình.
Trên đường đi, Mạc Kiệt từng giải thích với cô rằng trong phó bản tồn tại ba loại đạo cụ đặc biệt. Những món đó đều thuộc hàng cực kỳ quý hiếm, cơ hội bắt gặp gần như là bằng không.
Thế nên, với một người đã mắc kẹt suốt mười ba năm trong cái phó bản c.h.ế.t tiệt này như cô, làm gì có khả năng chạm tay vào mấy thứ quý giá đó?
Mỗi lần vòng lặp bắt đầu lại, cô đều phải tự mình nhặt nhạnh đủ thứ linh tinh, vật dụng tạm bợ miễn cưỡng dùng được.
Nó giống như trò chơi vậy—trang bị cấp thấp phẩm chất lam lục rải đầy đường, còn những món hàng cực phẩm cao cấp thì chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Với cô, một tấm bùa bình an chỉ là trang bị phổ thông cấp 1, còn cái mà nhóm người Mạc Kiệt nói lại là bảo vật đỉnh cao. So sánh với nhau chẳng khác nào lấy viên đá cuội đặt cạnh kim cương.
Bị coi thường, lại còn bị nói móc, Bạch Thu Diệp chẳng vui vẻ gì.
Cô thầm nghĩ: Tức c.h.ế.t đi được! Ai mà không từng là người mới?! Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Đừng tưởng nghèo là không có tương lai!