Vô Hạn Lưu: Người Ngoài Nói Ta Cùi Bắp, Ai Ngờ Ta Lại Là Mãn Cấp

Chương 24



Phản ứng nhanh như chớp, người đàn ông buộc tóc nhảy dựng lên như bị điện giật, hét toáng:

“Má ơi! Xác c.h.ế.t sống lại rồi!”

Bạch Thu Diệp cũng bất ngờ la lên một tiếng, rồi vội vàng đính chính:

“Cậu đừng có hoảng! Là chuột thôi mà!”

Người đàn ông buộc tóc: “…”

Vậy nãy giờ là ai hét to hơn ai?

Hóa ra chỉ là một con chuột vô tình nhảy qua, móng vuốt kéo theo một góc áo liệm, khiến nó bị tung lên. Dưới lớp vải là một vùng da đã sạm màu, lộ ra giữa ánh nến lập lòe.

Không yên tâm, người đàn ông buộc tóc vội tìm một cành cây khô, dùng nó để nhấc lớp áo lên. Ngay lập tức, họ phát hiện trong n.g.ự.c t.h.i t.h.ể đang ôm chặt một vật gì đó, được bọc rất kỹ bằng giấy da trâu.

Cả nhóm khẽ nín thở khi từ từ gỡ lớp giấy bọc. Bên trong là một cuốn sổ tay bìa cứng màu đỏ, trông khá dày và chắc chắn.

Tuy nhiên, phần góc bìa đã bị ngấm nước lâu ngày, khiến nó ngả màu và bị bong tróc. Khi mở sổ ra, mực trên những trang giấy bên trong cũng bị nhòe đi, để lại những dòng chữ loang lổ, khó đọc.

Dù vậy, nội dung vẫn phần nào được nhận ra:

“Ngày 6 tháng 5 năm 18 – Hai sinh viên đại học, Trương Tuệ (22 tuổi) và Cừu Thiên Hâm (23 tuổi), đến thôn chụp ảnh. Nhờ sự tiếp đón nhiệt tình của dân làng, họ quyết định ở lại sinh sống."

“Ngày 1 tháng 1 năm 19 – Một người đàn ông trung niên tên Tần Tông (44 tuổi) đến làng để khảo sát phong tục dân gian. Sau khi cảm thán nơi đây như chốn Đào Nguyên, ông ta cũng quyết định định cư lại."

“Ngày 4 tháng 4 năm 22 – Một phụ nữ tên Đỗ Hà (25 tuổi) đến làng để nghiên cứu, sau đó quen biết với một người trong làng tên là Đỗ Hữu Phúc. Hai người cảm thấy hợp nhau nên quyết định kết hôn.”

Mạc Kiệt nhìn thấy cái tên trong mục ghi chép cuối cùng, khẽ cau mày:

Mộng Vân Thường

“Đỗ Hà… không phải là tên của người thuê chúng ta sao?”

Trước đó, họ từng nhìn thấy một tờ lịch cũ treo trên tường nhà Đỗ quả phụ – ngày ghi rõ là 15 tháng 7 năm 42, đúng vào ngày lễ Vu Lan.

Người đàn ông buộc tóc ngẩn ra một lúc, sau đó lên tiếng:

“Nếu vậy thì bà ấy gả vào làng đúng hai mươi năm rồi… Giờ đã 45 tuổi?”

Nhớ lại vẻ ngoài của Đỗ quả phụ, cậu ta không nhịn được mà lẩm bẩm:

“Không thể nào… Nhìn bà ấy nhiều lắm chỉ hai mươi lăm tuổi.”

Lúc này, Liễu Hạc lật đến phần cuối cuốn sổ, đột nhiên dừng lại, giọng trầm xuống:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Mọi người nhìn chỗ này.”

Từ phần này trở đi, cuốn sổ không còn ghi chép về người mới đến nữa, mà là danh sách các cái c.h.ế.t – những người từng đến ngôi làng này đều c.h.ế.t bất thường.

Phần lớn những cái tên từng xuất hiện ở đầu sổ, sau này đều được ghi là tử vong vì tai nạn, nhưng rõ ràng là tai nạn có gì đó mờ ám.

Ví dụ như:

“Đỗ Hữu Phúc – chồng của Đỗ Hà – tử vong vào đúng đêm tân hôn. Thi thể bị nổ tung không rõ nguyên nhân. Đỗ Hà từ cô dâu trong ngày cưới, chỉ sau một đêm đã trở thành quả phụ. Lễ cưới biến thành tang lễ, tiếng nhạc cưới chuyển thành tiếng nhạc đưa tang.”

Nghe đến đây, người đàn ông buộc tóc lạnh sống lưng, khẽ liếc về phía giếng nước, giọng run run:

“Nếu ông ta đã c.h.ế.t cách đây hai mươi năm… vậy thì cái xác mà chúng ta vừa mới ném xuống giếng là ai?”

Cả nhóm sững người. Không ai nói gì trong vài giây.

Mạc Kiệt đưa hai ngón tay chà nhẹ dưới cằm, suy tư:

“Người chúng ta đưa tới... thật sự là chồng của Đỗ quả phụ sao?”

Bạch Thu Diệp gật đầu chắc chắn:

“Là đúng người. Lúc Đỗ Hà sắp xếp công việc, bà ấy có nhắc đến tên t.h.i t.h.ể là Đỗ Hữu Phúc. Tôi còn nhớ rất rõ, vì tôi đã nghe lặp lại nhiều lần rồi.”

Có lẽ những người khác không để ý, nhưng Bạch Thu Diệp từ lâu đã quá quen với việc ghi nhớ chi tiết trong phó bản – cô không thể nhớ sai.

Người đàn ông buộc tóc bắt đầu cảm thấy toàn thân không yên:

“Vậy... rốt cuộc là chuyện quái gì đang xảy ra? Mọi thứ rối tung lên rồi!”

Ánh mắt cậu ta không kìm được mà liên tục nhìn quanh, cảm giác như có điều gì đó đang âm thầm ẩn nấp trong bóng tối xung quanh, chờ thời cơ lao ra.

Liễu Hạc lên tiếng, giọng khẽ nhưng lạnh như băng:

“Thời gian đang rối loạn.”

“Hả?” Người đàn ông buộc tóc chưa kịp hiểu.

Liễu Hạc ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Mạc Kiệt rồi chậm rãi nói tiếp:

“Hai dòng thời gian – hai mươi năm trước và hai mươi năm sau – đang chồng lên nhau.”

Mạc Kiệt khẽ đẩy gọng kính, mắt lóe lên vẻ sắc bén:

“Nếu nghĩ theo hướng đó… thì đúng là mọi chuyện bắt đầu hợp lý hơn rồi.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com