Vô Hạn Lưu: Người Ngoài Nói Ta Cùi Bắp, Ai Ngờ Ta Lại Là Mãn Cấp

Chương 23



Cả nhóm phối hợp mở bao đựng xác, nhanh chóng dùng dây trói chặt t.h.i t.h.ể của chồng Đỗ quả phụ lại. Do miệng giếng khá nhỏ, không thể đặt t.h.i t.h.ể nằm ngang xuống nên họ chỉ có thể dựng đứng nó lên, từ từ nhét dọc vào lòng giếng.

Liễu Hạc vác t.h.i t.h.ể lên vai, gỡ bỏ lớp chăn bọc ngoài. Cảm giác lành lạnh từ xác c.h.ế.t truyền qua lớp áo khiến cả người cậu khẽ rùng mình, lông tơ dựng đứng. Cậu nhíu mày, cẩn thận điều chỉnh lại tư thế để dễ thao tác hơn.

Khi dây thừng gần như được thả hết, Liễu Hạc bỗng dừng lại, giọng căng thẳng:

"Phía dưới có vật cản, không thả tiếp được nữa."

Thi thể mới chỉ lơ lửng, chân vừa chạm đến lớp nước kiềm ở đáy giếng thì bị kẹt lại.

Mạc Kiệt nhanh chóng ra lệnh:

"Trước tiên kéo lên lại, xem dưới đó là gì."

Mọi người cùng nhau kéo dây, đưa t.h.i t.h.ể lên mặt đất lần nữa. Ánh sáng lờ mờ chiếu lên gương mặt lạnh cứng của người chết, t.h.i t.h.ể của chồng Đỗ quả phụ như vừa được hồi sinh.

Ở cuối sợi dây thừng có gắn một chiếc móc sắt. Liễu Hạc cẩn thận móc nó lại như một chiếc cần câu, thả xuống lòng giếng sâu thăm thẳm.

"Câu trúng cái gì đó rồi." Cậu căng dây, cảm nhận lực kéo, đôi tay gồng lên:

"Chạm được rồi! Có gì đó… rất nặng!"

Mấy người còn lại nhanh chóng đến hỗ trợ, cùng nhau kéo vật nặng dưới giếng lên. Sợi dây thừng bị kéo căng, những vòng dây quấn quanh miệng giếng run bần bật. Đồ vật bị mắc dưới đáy giếng dường như rất to và nặng, đồng thời còn bị kẹt lại ở thành giếng, khiến việc kéo lên càng thêm khó khăn.

Cuối cùng, sau một hồi gắng sức, vật thể kia cũng từ từ nhô lên khỏi mặt nước. Một thứ như bọt biển ngâm nước lâu ngày, ẩm ướt và bốc mùi, bị lôi lên cùng với móc câu.

Một gương mặt sưng tấy, biến dạng đột ngột đập vào mắt cả nhóm.

Là một thi thể.

Cơ thể đã trương phình, làn da chuyển sang màu xanh xám đầy quỷ khí. Nước nhỏ từng giọt từ đầu đến chân, ướt đẫm. Dáng vẻ của nó như thể đang nỗ lực bò ra khỏi giếng, gương mặt c.h.ế.t lặng lại vô tình đối diện với cả nhóm người đang đứng bên trên — treo lủng lẳng ngay ở miệng giếng, lạnh lẽo mà rình rập.

Liễu Hạc bỗng hạ thấp giọng, chậm rãi nói:

"Áo… màu đỏ."

Trong mắt cậu phản chiếu một dải đỏ rực — trong khung cảnh xám xịt và u tối này, màu đỏ ấy nổi bật đến kinh dị.

Đó là áo liệm đỏ.

Thi thể mặc một bộ đồ đỏ đậm, từng sợi vải dính nước càng làm màu sắc thêm ám ảnh. Ở nơi khác, màu đỏ có thể tượng trưng cho sức sống, cho đam mê. Nhưng trong phó bản này — đó là dấu hiệu của thứ gì đó rất hung dữ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mộng Vân Thường

Bạch Thu Diệp nhìn chăm chăm vào t.h.i t.h.ể đó, con ngươi co rút. Trái tim cô đập thình thịch, khó mà bình tĩnh được. Trong vô số nhiệm vụ đã trải qua, chưa từng có lần nào cô nhìn thấy một t.h.i t.h.ể như thế này.

Không chỉ là cảnh tượng, mà cảm giác từ sâu bên trong cơ thể cũng đang cảnh báo cô. Một loại cảm xúc vô hình từ t.h.i t.h.ể đó đang tràn ra — mạnh mẽ, rõ ràng, và quái dị.

Cô cảm thấy mình không thể hít thở nổi, như thể có ai đó đang đổ cả xô nhựa đường nóng chảy vào mũi cô. Cảm giác ấy không phải sợ hãi, mà là một loại phản ứng bản năng, sinh lý lẫn tâm lý đều bị chấn động.

Không khí nặng trịch, ai cũng im lặng.

Mạc Kiệt nhìn thấy mọi người có vẻ không ổn, cố gắng làm dịu tình hình:

"Thực ra, nhiều vùng có phong tục mặc áo liệm đỏ cho người chết. Người ta tin rằng mặc đỏ sẽ giúp t.h.i t.h.ể không bị rữa ra nhanh. Quỷ nhìn thấy màu đỏ thì tưởng là máu, sẽ dè chừng hơn, không dám lại gần."

Anh ta tóm tắt lại:

"Cho nên… áo liệm đỏ chưa chắc đã là dấu hiệu của ác quỷ."

Dù nói là vậy, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ — lời của Mạc Kiệt chỉ là để an ủi. Bầu không khí vẫn chưa bớt đi sự rùng rợn, mà thậm chí… còn khiến nỗi bất an càng thêm lan rộng.

 

Trước mắt họ là một t.h.i t.h.ể sưng phồng, bị vứt lộ thiên trong giếng nước cũ. Nhìn tình trạng cái xác thôi cũng đủ thấy vấn đề nghiêm trọng đến mức nào.

Sau khi vớt t.h.i t.h.ể lên, nhóm người cẩn thận đặt nó xuống đất, rồi thay vào đó là t.h.i t.h.ể được cho là chồng của Đỗ quả phụ – chính là Đỗ Hữu Phúc, đặt lại xuống đáy giếng theo yêu cầu nghi lễ.

Sau đó, cả nhóm đứng quanh giếng, ai cũng trong trạng thái căng như dây đàn, không rời mắt khỏi miệng giếng – chờ đợi quá trình “ngâm” xác hoàn tất.

Đột nhiên, Bạch Thu Diệp khẽ rùng mình.

Sự thay đổi nhỏ ấy khiến mọi người lập tức cảnh giác, theo phản xạ mà cũng cảm thấy ớn lạnh theo.

Người đàn ông buộc tóc lập tức quay sang hỏi, giọng lo lắng:

“Cô làm sao thế?”

Bạch Thu Diệp thở hắt ra, vỗ nhẹ n.g.ự.c trấn an chính mình:

“Không sao, chỉ là bị giật mình thôi.”

Người đàn ông buộc tóc cúi đầu liếc nhìn chiếc áo liệm đỏ đặt trên mặt đất, nghi hoặc:

“Có gì đâu, rõ ràng chẳng có chuyện gì—”

Cậu ta chưa kịp nói dứt câu, một góc của chiếc áo liệm đỏ bỗng dưng bị hất tung lên.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com