“Không lẽ... là cái này?” Cô giật mình. Nhưng ngay lập tức tự phủ nhận:
“Không thể nào. Thứ này dọc đường mình nhặt được cả trăm cái. Chẳng lẽ thứ rẻ rúng vậy mà lại quý giá?”
Đúng lúc đó, Mạc Kiệt bất ngờ đưa tờ quảng cáo đến sát mặt cô.
“Cô cầm lấy cái này đi.”
Bạch Thu Diệp hơi nghi ngờ, nhíu mày:
“Tự nhiên cho tôi? Anh có ý đồ gì không?”
Mạc Kiệt lắc đầu, nói với giọng điệu thản nhiên:
“Tờ thông báo tuyển dụng này cũng có hiệu ứng bảo vệ nhất định. Dù Chung Dĩnh chưa kịp dùng thì chết, nhưng giá trị của nó vẫn còn.”
Anh chủ động đưa cho Bạch Thu Diệp, vì anh cho rằng cơ chế phó bản hiện tại đang nghiêng về phía cô – bảo vệ cô, đồng nghĩa với việc giữ được mạng cho cả nhóm trong sáu giờ tới.
Người đàn ông buộc tóc dù hơi tiếc nuối, nhưng cuối cùng cũng đồng tình. Cậu ta có linh cảm rằng Bạch Thu Diệp có quan hệ với “đại lão” nào đó trong giới phó bản, nên tốt nhất là đừng làm trái ý Mạc Kiệt.
Liễu Hạc thì vẫn giữ thái độ thờ ơ, đứng nhìn từ xa như một người ngoài cuộc.
Trong khi cả nhóm nhìn tờ quảng cáo như báu vật, thì phản ứng của Bạch Thu Diệp lại... hoàn toàn ngược lại.
Cô nghiêng người tới gần, nheo mắt soi kỹ từng dòng chữ, vẻ mặt cực kỳ cảnh giác. Sau một lúc mới dùng hai ngón tay kẹp lấy mép giấy, như thể đang cầm một món rác bẩn. Cô giơ nó lên không trung, giữ nó lơ lửng ở đó suốt nửa ngày, không thèm cất đi cũng chẳng thèm dùng.
Cả nhóm: “…”
Ai nấy đều muốn tranh giành lấy thứ đó, mà cô thì lại biểu cảm như thể sắp bị buộc ăn một món đồ ăn thiu!
Thái độ đúng là khiến người ta tức đến muốn học máu.
Không lâu sau, cả nhóm tiến vào khu vực nghĩa địa. Trước mặt họ là một loạt ngôi mộ cũ kỹ, bên cạnh cắm đầy những tờ giấy trắng đang bay phấp phới trong gió, phát ra tiếng sàn sạt rợn người.
Mộng Vân Thường
Trên mặt đất vương vãi những đồng tiền vàng đã mốc meo, rách rưới – càng khiến cảnh vật thêm phần hoang vu, lạnh lẽo.
Lúc này, ánh trăng trên cao dường như cũng đã biến mất. Có thể là do cây cối um tùm cùng vách đá dựng đứng che kín, khiến nơi đây chìm trong bóng tối lạnh ngắt. Không gian đặc biệt âm u, như thể cách biệt hẳn với thế giới bên ngoài.
Từ phía sau các ngôi mộ, vang lên tiếng nước chảy róc rách – âm thanh rõ mồn một giữa khung cảnh im lặng như tờ.
Người đàn ông buộc tóc rùng mình, giọng run nhẹ khi nói trong bóng tối:
“Chỗ rửa xương lại nằm ngay cạnh mộ phần. Thật sự là rùng rợn quá mức cần thiết…”
Họ lấy ra những cây nến từ nhà quả phụ họ Đỗ. Ánh sáng mờ nhạt của nến chỉ đủ soi rõ khu vực nhỏ trước mặt. Dưới ánh sáng lập lòe ấy, những mảng tối xung quanh như càng sâu thẳm, càng khó lường hơn.
Cái không nhìn thấy mới là cái đáng sợ. Cả nhóm đều có cảm giác bất an – không biết thứ gì đang chờ trong vùng tối phía ngoài tầm sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Họ men theo những tờ giấy trắng bên mộ, tiếp tục di chuyển về phía sườn núi. Cuối cùng, trước mắt họ hiện ra một con suối.
Ánh nến không đủ mạnh để soi sang tận bờ bên kia, chỉ có thể nhìn lờ mờ thấy đường viền của thứ gì đó như sống lưng khổng lồ, chắn ngang dòng nước – khiến con suối đen ngòm kia chảy chậm lại, như bị ai đó cố tình ngăn lại dòng chảy tự nhiên của nó.
Một cơn gió lạnh thổi ào qua từ giữa lòng suối, quất từng đợt rát buốt vào mặt mọi người.
Gió mạnh đến mức tóc ai nấy đều bị hất tung lên, luồn qua tai mang theo những âm thanh như tiếng than khóc rấm rứt của quỷ dữ. Không ai nói gì, cả nhóm lặng lẽ men theo sườn núi đi xuống. Mỗi bước chân nặng nề như đạp lên dây thần kinh căng cứng của chính họ. Không khí trở nên nặng nề đến mức gần như đông cứng lại.
Đột nhiên, Liễu Hạc hét to một tiếng. Thân hình cậu chao đảo, rồi bất ngờ ngã sấp xuống đất, kéo theo cả t.h.i t.h.ể đang mang theo bên người.
Cậu ta lập tức chống tay đứng dậy, thở hổn hển:
"Ở đây có… một cái giếng!"
Mọi người nhìn theo, lúc này mới thấy rõ: cậu ta suýt nữa thì ngã luôn vào một cái giếng nông được che phủ bởi cỏ dại và lá khô. Nếu không phải phản xạ kịp thời, e là giờ này Liễu Hạc đã rơi thẳng xuống đáy rồi.
Người đàn ông buộc tóc chau mày:
"Sao lại có mùi… kiềm?"
Một mùi nồng hăng như mùi thuốc tẩy thoang thoảng trong không khí, khiến ai cũng cảm thấy khó chịu.
Mạc Kiệt ngẩng đầu nhìn vào lòng giếng, ánh mắt khẽ biến đổi:
"Chắc chắn là rồi. Dòng nước đọng mà Chung Dĩnh nhắc đến trong tờ giấy chính là ở đây. Cái giếng này chứa kiềm tự nhiên."
Người đàn ông buộc tóc tò mò:
"Kiềm tự nhiên thì có tác dụng gì?"
Bạch Thu Diệp quay đầu lại, bình thản đáp:
"Cậu không biết à? Nước kiềm có thể giúp thịt bò… mềm hơn."
Người đàn ông buộc tóc: "…"
Tại sao cô ấy lại phải đưa ra ví dụ rùng rợn như vậy?
Bạch Thu Diệp không để ý đến vẻ mặt của cậu ta, cô cúi xuống nhặt lên một đoạn dây thừng cũ kỹ nằm ngay bên giếng:
"Có một sợi dây thừng ở đây."
Mạc Kiệt lập tức phản ứng:
"Đúng lúc. Dùng để buộc t.h.i t.h.ể lại cho chắc."