Vô Hạn Lưu: Người Ngoài Nói Ta Cùi Bắp, Ai Ngờ Ta Lại Là Mãn Cấp

Chương 16



[Tôi vừa tra thử rồi, anh trai của Chung Dĩnh là Chung Huyễn, đang giữ vị trí 207 trên bảng xếp hạng tổng.]

[Có lẽ anh ta đã nghe được thông tin gì đó, rồi nói trước cho cô ta.]

[Bảo sao Chung Dĩnh mới cấp 22 mà lại có nhiều vé sinh tồn đến vậy.]

[Trời đất, anh trai cô ta là Chung Huyễn á? Người này nổi tiếng là nhỏ mọn thù dai lắm!]

[Bạch Diệp lần này tiêu rồi, chắc chắn Chung Huyễn sẽ không để yên đâu.]

[Nhưng rõ ràng đây là giao dịch tự nguyện giữa hai người mà?]

[Chung Huyễn sẽ chẳng thèm để ý đến chuyện đó đâu.]

Chung Huyễn đứng ở vị trí 207 trong bảng tổng – một thứ hạng không hề dễ có được. Anh ta chắc chắn đã phải bước qua vô số trận sinh tử, từ các phó bản đẫm m.á.u đến những thử thách tàn khốc không tưởng. Người có thể sống sót và leo lên tới vị trí đó, không chỉ mạnh mà còn vô cùng đáng sợ.

Với tính cách m.á.u lạnh và bảo vệ người thân đến mức cực đoan của Chung Huyễn, nếu anh ta tin rằng Bạch Thu Diệp có liên quan đến cái c.h.ế.t của em gái mình – dù là gián tiếp – thì không đời nào có chuyện thương lượng hay bỏ qua.

Anh ta không chỉ sẽ ép Bạch Thu Diệp trả lại toàn bộ 100 vé sinh tồn, mà thậm chí còn có thể lột cô sạch sành sanh – cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

Cộng đồng người chơi đang xem livestream không khỏi thở dài thương cảm cho “cô gái không mở camera” này. Trong mắt họ, Bạch Thu Diệp chẳng khác nào một người chơi hạng bét sắp bị đè bẹp bởi một ông trùm.

Bên trong phó bản, bốn người bọn họ vừa chạy ra thì nhìn thấy Phó Dao đang đứng ở giữa con đường, quay lưng lại, dáng vẻ bất động.

Mạc Kiệt lập tức gọi: “Phó Dao, cô ổn chứ?”

Phó Dao quay đầu lại, nở một nụ cười miễn cưỡng: “Không sao đâu… chắc lúc nãy bị dọa hơi mạnh quá.”

Chính bản thân cô ta cũng không rõ vì sao, kể từ khi rời khỏi căn phòng đó, tinh thần cô cứ lơ mơ, như có gì đó đè nặng.

Cô ta chần chừ một lúc rồi nói khẽ: “Tôi có cảm giác… như có ai đó đang theo dõi chúng ta.”

Nghe vậy, cả nhóm đồng loạt quay lại nhìn. Sau lưng họ là một con đường tối đen, yên tĩnh đến mức kỳ lạ, không hề có tiếng động.

Hai bên đường là những hàng cây rậm rạp bị bóng tối nuốt trọn, phía xa thấp thoáng những toà nhà đổ nát lặng lẽ ẩn hiện. Đường phố chằng chịt, cây cối và kiến trúc chen chúc như lẫn vào nhau, tạo thành một khung cảnh hỗn độn, mơ hồ. Những ngôi nhà xếp dọc đường giống như tượng đá vô tri – đứng im, lạnh lùng, không biểu cảm, nhưng lại mang cảm giác như đang âm thầm theo dõi từng hành động của nhóm người xâm nhập.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Người đàn ông buộc tóc hừ lạnh: “Cô nhạy cảm quá rồi đấy. Đừng tự hù doạ mình.”

Phó Dao run rẩy lắc đầu: “Không… thật sự là có ai đó mà…!”

Cô ta quay sang nhìn Bạch Thu Diệp, giọng nói run rẩy mang theo khẩn cầu: “Bạch Diệp, cô không cảm nhận được gì sao?”

Mộng Vân Thường

Bạch Thu Diệp trầm ngâm trong giây lát, rồi hạ giọng: “Cũng có thể… nhưng biết đâu… thứ đó không phải người?”

Câu nói nhẹ như gió thoảng ấy lập tức khiến Phó Dao gần như sụp đổ. Cô ta vốn đã căng như dây đàn, nghe vậy thì cả người mềm nhũn, đứng không vững.

Người đàn ông buộc tóc liếc sang Bạch Thu Diệp, cau mày quát: “Không biết thì đừng nói bừa. Cẩn thận bị thứ gì đó bám theo cho biết!”

Bạch Thu Diệp: “…”

Cô ngơ ngác. Sao tự nhiên lại thấy cậu ta giống như đang… quan tâm đến mình?

Tuy giọng điệu gay gắt, lại còn trợn mắt quát nạt, nhưng cảm giác ấy khiến cô hơi ngứa tay – chỉ muốn đ.ấ.m thẳng một cú vào mặt cậu ta.

Người đàn ông buộc tóc vẫn không ngừng lầm bầm, vẻ mặt đầy khó chịu: “Chúng ta đã đi xa đến thế mà sao vẫn chưa thấy gì? Cứ như đang đi lòng vòng vậy.”

Phó Dao vừa đi được vài bước lại dừng, tay vuốt nhẹ vai – nơi vừa rồi cô cảm giác như có gì đó chạm vào – rồi lo lắng nói: “Tôi nói thật! Có người ở phía sau!”

Cô ta kéo lấy tay Bạch Thu Diệp và Mạc Kiệt, nài nỉ: “Hai người quay lại nhìn thử đi! Là thật đó!”

Cảm nhận được sự nghiêm túc và hoảng loạn trong giọng nói của Phó Dao, cả Bạch Thu Diệp lẫn Mạc Kiệt đều bị cô kéo lại. Ngay cả người đàn ông buộc tóc cũng không dám đi tiếp, buộc phải đứng chờ.

Gương mặt Mạc Kiệt tối lại. Anh hỏi: “Ở đâu?”

Phó Dao chỉ tay về phía bên kia đường, giọng nói khẽ run: “Nhìn sang đống nhà bên kia kìa. Nó đang ẩn nấp ở đó…”

Bạch Thu Diệp nhìn theo hướng tay chỉ. Đó là một khu nhà thấp, kiểu kiến trúc giống hệt mấy dãy nhà hoang gần đó. Nơi đó tối đen, sát cạnh con đường họ đang đứng, bầu không khí lạnh lẽo như đông cứng lại.

Giữa hai căn nhà trước mặt là một khe hở cực kỳ hẹp, rộng chưa tới hai mươi centimet. Nếu không phải người có vóc dáng nhỏ bé, hóp bụng, rút ngực, nhón chân và gần như ép sát người vào tường thì gần như không thể đứng lọt vào đó.

Theo phong thủy, kiểu cấu trúc này gọi là "thiên trảm sát" – tựa như một lưỡi d.a.o khổng lồ chia đôi không gian, đem lại điềm gở cho người sống trong khu vực đó. Người xưa tin rằng, ở lâu trong nơi như vậy rất dễ gặp tai ương, thậm chí mất mạng.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com