Vô Hạn Lưu: Người Ngoài Nói Ta Cùi Bắp, Ai Ngờ Ta Lại Là Mãn Cấp

Chương 17



Bạch Thu Diệp nhíu mày, cố nhớ lại toàn bộ khu vực trong thôn. Nhưng cô không nhớ ra từng có hai ngôi nhà nào chen chúc sát nhau đến mức chỉ chừa lại một khe hẹp như vậy. Cứ như thể… chỗ này đột nhiên mọc lên.

Ý nghĩ vô lý ấy khiến lưng cô lạnh toát, như thể một cơn gió lạnh buốt vừa thổi xuyên qua gáy. Cô không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy da đầu như căng lên vì cảnh giác.

– Còn thấy không? – Mạc Kiệt trầm giọng hỏi.

– Cả ba người không thấy à?! – Phó Dao như mất kiểm soát, ánh mắt hoảng loạn: – Rõ ràng là có người! Một người phụ nữ, đang đứng dựa vào tường, thò đầu ra nhìn chúng ta!

Mặc dù nhiệt độ trong phó bản vốn vẫn ổn định, nhưng lời nói rùng rợn của Phó Dao khiến bốn người còn lại lạnh sống lưng.

Không ai thấy người phụ nữ mà Phó Dao nói tới. Nhưng qua giọng kể ám ảnh của cô, ai cũng mường tượng ra được một hình ảnh đáng sợ:

Giữa khe hẹp của hai ngôi nhà, có một người phụ nữ với mái tóc dài, eo nhỏ. Thân thể cô ta bị ép chặt bởi hai vách tường đến mức biến dạng, nửa khuôn mặt lộ ra dưới ánh trăng lờ mờ. Làn da tái nhợt ánh lên sắc xanh, đôi mắt trợn trừng nhìn thẳng về phía họ. Một cánh tay gầy gò đang gắng vươn ra ngoài, như thể muốn lôi cả cơ thể biến dạng kia ra khỏi khe tường.

– Đừng kể nữa... – Người đàn ông buộc tóc khẽ run lên, giọng anh ta cũng đã méo đi: – Chúng ta phải rời khỏi đây, ngay lập tức.

– Cô ta đang cố bò ra ngoài… không được đâu! – Phó Dao hét lên, mặt trắng bệch, quay đầu bỏ chạy như phát điên.

– Khoan đã! – Bạch Thu Diệp lập tức lao đến, bước nhanh vài bước, túm lấy tay Phó Dao.

Không chần chừ, cô rút con d.a.o róc xương, dứt khoát đập một phát vào sau gáy Phó Dao. Một tiếng “cộp” vang lên nặng nề.

Cô ta khựng lại, ánh mắt trống rỗng rồi lả dần, cả người mềm nhũn ngã vào lòng Bạch Thu Diệp như một cái xác không xương.

– Cô làm gì thế?! – Người đàn ông buộc tóc hoảng hốt hỏi.

– Cậu không có mắt à? Tôi đánh cô ta ngất. – Bạch Thu Diệp trả lời tỉnh bơ.

Câu trả lời của cô quá hợp lý khiến anh ta nghẹn lời. Phải mất vài giây, anh mới cứng họng thốt ra:

– Tôi chỉ muốn biết… vì sao cô lại đánh người?

– Vậy cậu thấy để cô ta ngất đi tốt hơn, hay để cô ta nổi điên chạy loạn khắp nơi thì tốt hơn? – Bạch Thu Diệp nhướng mày phản bác.

Người đàn ông im bặt, suy nghĩ trong vài giây, rồi gật đầu đồng ý. Quả thật, lúc nãy thần trí Phó Dao không còn tỉnh táo, nếu cô ta cứ thế lao đi, có thể sẽ tự chuốc lấy tai họa.

Bạch Thu Diệp nhét Phó Dao vào lòng anh ta:

– Cậu cõng cô ta đi. Tôi không vác nổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Người đàn ông buộc tóc bĩu môi, nhưng cũng không phản đối. Cuối cùng vẫn ngoan ngoãn cúi người, cõng Phó Dao trên lưng.

Khi quay đầu lại, Bạch Thu Diệp chợt phát hiện ra một điều kỳ lạ. Hai căn nhà chật hẹp, áp sát như lúc nãy… đã biến mất. Thay vào đó là cảnh vật quen thuộc – đúng như những gì cô từng thấy khi đi qua đây lần đầu.

Phía trước là nhà của Đỗ quả phụ, chỉ cần đi thêm vài bước nữa là đến nơi.

“Đã quay lại bình thường rồi?”

Mộng Vân Thường

Bạch Thu Diệp thở phào nhẹ nhõm.

Mạc Kiệt cũng nhận ra sự thay đổi, ánh mắt nghiêm túc phân tích:

– Có vẻ như Phó Dao đã bị tà khí quấn lấy. Chúng ta lại đứng quá gần, nên bị ảnh hưởng theo. Cái khe kia có thể chỉ là quỷ đánh tường. Khi cô ta ngất, tà ma mất đi điểm tựa, nên ảo giác cũng tan theo.

Trong lòng anh ta đã mơ hồ đoán ra loại tà vật nào vừa xuất hiện.

Sau đó, anh quay sang nhìn Bạch Thu Diệp, trong mắt ánh lên sự tán thưởng:

– Dù hành động vừa rồi hơi mạo hiểm, nhưng phản ứng của cô cực kỳ nhanh. Đủ để bù lại sự chênh lệch cấp bậc.

Thậm chí, dù cô chỉ là người chơi cấp 1, nhưng trong tình huống nguy cấp lại là người đáng tin nhất – giống như cơ chế bảo vệ người mới được hệ thống ngầm cài đặt.

Viên đạn bọc đường, chỉ có quỷ mới ăn!

Người đàn ông buộc tóc khẽ chỉnh lại tư thế đứng, rồi nói, giọng hạ thấp có chút nghiêm túc:

– À, tôi có chuyện này cần nhắc cô. Khi rời khỏi phó bản, nhớ phải để ý một người.

Dù cậu ta nói là nhắc nhở Bạch Thu Diệp, nhưng ánh mắt lại liếc nhanh ra phía sau cô, như muốn nhắn gửi điều gì đó đến người đang đứng ở đó.

Bạch Thu Diệp hơi nghiêng đầu:

– Là ai?

Cậu ta không trả lời ngay mà rút từ túi áo ra một tờ giấy nhỏ, lặng lẽ viết vài nét, rồi vo tròn lại như một quả bóng, kín đáo nhét vào tay Bạch Thu Diệp. Sự cẩn trọng trong từng động tác khiến cô cũng bị cuốn theo. Bạch Thu Diệp nhẹ nhàng che tay lên trên, từ từ mở tờ giấy ra.

Chỉ vỏn vẹn bốn chữ:

“Cẩn thận Chung Huyễn.”

Chung Huyễn? Là ai? Là boss sau màn? Hay là người đàn ông buộc tóc này đang thử phản ứng của cô?


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com