Vô Hạn Lưu: Người Ngoài Nói Ta Cùi Bắp, Ai Ngờ Ta Lại Là Mãn Cấp

Chương 15



09 từng không ít lần cảnh báo cô rằng cô có xu hướng tâm lý bất thường – quá cẩn trọng, quá nhạy cảm, bị rối loạn nghi ngờ nặng, thậm chí có dấu hiệu hoang tưởng bị hại.

Dù ngoài mặt cô không bao giờ thừa nhận, cũng cố gắng hết sức để chữa lành chính mình, nhưng sâu trong lòng cô biết rõ: Nếu không phải vì cô vẫn còn giữ lại một niềm hy vọng – muốn nhìn thấy rõ khuôn mặt của người kia trong giấc mơ ấy – thì có lẽ cô đã hoàn toàn sụp đổ từ rất lâu rồi.

Giờ đây, sự thay đổi của hệ thống – từ nhiệm vụ đến cách hiển thị – khiến cô cảm nhận rõ rệt rằng mọi thứ đã không còn như trước. Mọi thứ đều chân thật một cách đáng sợ.

Cảm giác hưng phấn trong cô dâng trào. So với việc gặp nhóm người Mạc Kiệt, cảm xúc bây giờ còn mãnh liệt hơn.

Nét mặt cô thay đổi rõ rệt – không còn lạnh nhạt, không còn sợ hãi, mà thay vào đó là một nụ cười tươi rói, ánh mắt lóe sáng.

Phó Dao đứng gần đó nhìn thấy mà hoảng sợ tột độ. Trong lòng cô dâng lên một cảm giác khó tả.

"Trong tình cảnh này mà vẫn cười được... Cô ta điên rồi sao?!" – Phó Dao giật mình, không khỏi lùi lại hai bước đầy cảnh giác.

Lùi về phía sau, Phó Dao vô tình va phải chiếc bàn dài đặt trước cánh cửa nhỏ phía sau lưng.

Ngay khoảnh khắc đó, cô cảm nhận được điều gì đó không ổn. Cô ngước mắt lên, nhận ra ánh mắt của những người xung quanh – đầy kinh hoàng, hoảng sợ và cứng đờ – đều đang dồn về phía sau lưng mình.

Tim Phó Dao như ngừng đập. Không khí trong phòng đột ngột trở nên nặng nề, lạnh lẽo đến mức khiến sống lưng cô cứng lại.

Có gì đó… phía sau cô ta?

Mộng Vân Thường

Phó Dao cố gắng liếc mắt về sau lưng. Cô c.h.ế.t sững khi nhìn thấy một bàn tay lạnh ngắt, dính đầy m.á.u đang đặt lên vai mình.

Không khí xung quanh bỗng chốc trở nên buốt giá như giữa đêm đông, dù đang là mùa hè. Cái cảm giác ẩm ướt, lạnh lẽo thấm vào tận xương khiến ai cũng thấy sởn gai ốc.

– Cứu…! – Phó Dao hoảng loạn lùi mạnh về phía sau, nhưng bàn tay kia đã bất ngờ kéo giật cô lại.

Ngay lúc đó, Mạc Kiệt phản ứng cực nhanh, lập tức đưa tay túm lấy cô. Anh đứng vững như đóng cọc dưới đất, dồn hết sức kéo Phó Dao ra khỏi bàn tay kia.

Cú giật mạnh khiến bàn thờ phía sau bị lật đổ, ba bát cơm trắng rơi xuống đất, phát ra tiếng loảng xoảng đầy chói tai. Gốm sứ vỡ tung tóe, mảnh vỡ văng khắp nơi.

Phó Dao ngồi thụp xuống đất, cả người co rúm lại vì sợ hãi. Mãi đến khi cảm giác nguy hiểm qua đi, cô mới hoàn hồn, mắt vẫn còn đờ đẫn vì kinh hãi.

Người đàn ông buộc tóc đứng ngây ra, lẩm bẩm:

– Thi thể của Chung Dĩnh… biến mất rồi!

Trong phòng giờ chỉ còn những vết m.á.u loang lổ. Xác của Chung Dĩnh hoàn toàn không thấy đâu nữa.

Bạch Thu Diệp ngẩng đầu, đưa tay chỉ lên trần:

– Trên đó.

Tất cả cùng ngước nhìn theo hướng cô chỉ. Trên xà nhà, Chung Dĩnh bị treo lơ lửng. Một con d.a.o vẫn còn găm trong người cô, tứ chi bị trói chặt, lưng ép sát trần, tóc dài rũ xuống che gần hết gương mặt.

Cô ta đã bị kéo lên đó từ lúc nào chứ?

Mạc Kiệt siết chặt tay, liếc nhìn xác Chung Dĩnh đang treo lủng lẳng trên trần nhà, rồi nghiêm giọng nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

– Chúng ta phải hoàn thành việc rửa xương trước bốn giờ sáng. Không còn nhiều thời gian nữa. Đi thôi.

Không khí trong phòng lạnh lẽo và kỳ dị đến mức khiến người ta nghẹt thở. Càng ở lại lâu càng có cảm giác nguy hiểm rình rập.

Anh cúi xuống đỡ Phó Dao đứng dậy. Cô vẫn còn hoảng loạn, phản xạ rụt vai lại, nhăn mặt:

– Đau quá… Vai tôi...

Phó Dao vội kéo áo xuống, để lộ bờ vai – nơi vừa bị bàn tay kia chạm vào. Trên da cô là một dấu tay đen sì, rõ ràng, đáng sợ.

Bạch Thu Diệp bước lại gần, đưa tay ra so sánh.

Dấu tay kia nhỏ hơn tay cô một chút.

– Là tay phụ nữ. – Cô trầm giọng nói.

Mọi người đều nhận ra điều này, và gần như đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.

Chẳng lẽ là… Chung Dĩnh?

Ngay lúc đó, Phó Dao như bị điều gì đó thôi thúc, bất ngờ hất tay Mạc Kiệt ra rồi hoảng loạn bỏ chạy khỏi phòng.

Bạch Thu Diệp lập tức cảm thấy có điều không ổn, cô vớ lấy chiếc đèn rồi chạy theo Phó Dao.

Chỉ trong vài giây, căn phòng lại rơi vào im lặng rợn người. Trên trần, t.h.i t.h.ể Chung Dĩnh vẫn treo lơ lửng như một pho tượng vô hồn, lạnh lẽo và quái dị.

Trên màn hình livestream, một câu nói bất chợt trôi qua, khiến người xem cảm thấy rợn gáy:

【Có lẽ… Chung Dĩnh đã không còn như trước nữa.】

Nhiệt độ trong phòng trực tiếp như giảm xuống đến mức đóng băng. Những khán giả từng xem qua góc nhìn của Chung Dĩnh bắt đầu hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Khi bước vào căn phòng, Chung Dĩnh đã thắp nhang trên bàn thờ. Ngọn lửa chầm chậm cháy rụi cây nhang, nhưng điều kỳ lạ là tro tàn không rơi xuống đất, mà… biến mất giữa không trung.

Như thể có một thế lực vô hình nào đó đang nuốt lấy mọi dấu vết trong không gian này – từng chút, từng chút một.

【Tôi từng nghe một câu: “Thần ăn hương, quỷ ăn tro.” Có khi căn phòng này thật sự có quỷ.】

【Lúc Bạch Diệp bước ra, trên cơm vẫn còn vương chút tro. Có lẽ lúc đó, căn phòng vừa vặn không có quỷ ở bên trong.】

【Ôi trời, đúng là số phận!】

【Chung Dĩnh nhìn có vẻ chuẩn bị kỹ hơn, sống sót cũng lâu hơn. Vậy mà cuối cùng…】

【Bạch Diệp đúng là cáo già. Móc được 850 vé sinh tồn mà vẫn nguyên vẹn không mất mạng.】

【850 vé sinh tồn! Trời ơi, tôi phải cày mấy năm trời mới tích được chừng đó!】

【Có lẽ Chung Dĩnh từng đoán được điều gì đó, nên mới cố đổi vị trí với Bạch Diệp. Nhưng thông minh quá lại bị hại.】


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com